Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 362 - Q4 - Chương 032: Đồn Trưởng Siêu Lười. (1)

Q4 - Chương 032: Đồn trưởng siêu lười. (1) Q4 - Chương 032: Đồn trưởng siêu lười. (1)

Cứ nghĩ Dư Tội sẽ thở phào cảm kích mình vì chuyện này, ai dè y lại nhíu mày tỏ ra không vui, Vương Tấn lấy làm lạ nhìn y, tựa đang trưng cầu ý kiến đồn trưởng, thẳng thắn mà nói nếu không phải giao lưu với Mã Thu Lâm, lại thấy y một lòng muốn phá án thì đã không có cuộc nói chuyện ngày hôm nay.

“ Không được, tuyệt đối không được, cứ như thế này không phải là cách hay.” Dư Tội lắc đầu, y biết Vương Tấn có ý tốt, nhưng không tán đồng cách giải quyết này:

Vương Tân kiên nhẫn nói:” Nhưng cách ôm cây đợi thỏ của cậu cũng chẳng được, cậu đi ô tô không biết đi xe máy vất vả cỡ nào, huống hồ địa bàn quá rộng chúng ta không biết chúng sẽ ra tay ở đâu, cách này có quá nhiều sơ hở.”

“ Tôi biết vất vả, tôi biết biện pháp này chưa tối ưu, nhưng đó là cách duy nhất lúc này, còn chú làm thế này khác gì thanh toán hóa đơn cho trộm, khác gì dung túng tội phạm? 5 vạn mua được mấy con trâu chứ? Nhớ lại mất thêm thì sao nào?”

“ Đó chỉ là khả năng thôi, hơn nữa thông báo cho các thôn tăng cường phòng bị, chẳng lẽ chúng còn dám tới à?” Vương Tấn xua tay phản bác, kỳ thực ông ta không tán đồng kế hoạch của Dư Tội:

“ Bên này chú đề phòng nghiêm ngặt thì bọn chúng tới xã khác, huyện khác trộm, hơn nữa chú nghĩ thực sự có thể đề phòng được à, phòng được một ngày chứ phòng được cả năm không, làm thế khác gì mở cửa mời trộm vào nhà?”

“ Này này, cậu nói kiểu gì thế hả?”

“ Kiểu của tôi đấy, sao nào?”

Vương Tấn nóng máu lớn tiếng, Dư Tội thì ngọt nhạt đốp chát, hai người càng nói càng gay gắt, không ai chịu ai. Cuối cùng Vương Tấn thu chi phiếu lại, cảm thấy mình làm chuyện thừa thãi rồi, thẳng nhãi này căn bản chẳng hiểu quái gì hết:” Bỏ đi, tôi không tranh cãi với cậu, nhưng không được rút hết lực lượng trong đồn đi, phải để người lại khi có việc còn ứng phó.”

“ Hiện giờ còn việc gì quan trọng hơn vụ án này nữa, cần phải dốc toàn lực ra mới được, tôi dám khẳng định trộm sẽ còn quay lại, vào lúc mấu chốt như thế, chú lại muốn giữ lại lực lượng là có ý gì?” Trong mắt Dư Tội, ý tốt làm hỏng việc, nhiệt tình ngu dốt đâm phá hoại chính là loại như Vương Tấn:

“ Vậy nếu không xảy ra nữa thì sao? Cứ ngày nào cũng ngồi trông thế à?” Vương Tấn hỏi vặn:

“ Chú vặn vẹo tôi hả, chú muốn thôn dân cả ngày không làm gì ngồi trông trâu khá hơn chắc? ... Chúng ta phải xử lý chuyện này ở ngay tại đây, phải thu hẹp ảnh hưởng của nó, không cho nó lan ra cả xã, cả huyện.” Dư Tội mặt âm trầm: “ Chỉ đạo viên, chú có thể nghi ngờ nhân phẩm của tôi, nhưng không nên nghi ngờ năng lực của tôi, tôi sẽ bắt được bọn trộm này.”

Vương Tấn không còn gì để nói nữa, Dư Tội đã không chịu lui bước, chẳng lẽ ông ta còn có thể đánh như đánh đồn trưởng trước sao, mà nhìn cái vẻ mặt này có đánh thì y cũng không chịu từ bỏ, đứng dậy bỏ lại một câu:” Được, chuyện này nghe cậu, đừng trách tôi không nhắc, nếu cậu chỉ huy mà khiến thôn khác bị mất trâu, người trong thôn tới đập phá đồn thì cậu tự xử lý, đừng mong tôi ra mặt.”

Nói rồi bỏ đi, cửa đóng sầm lại một cái, quát đám cảnh sát quê lố nhố bất an ngoài sân, đi thẳng qua cổng về nhà.

Dư Tội tâm phiền ý loạn, gạt hết mọi thứ trên bàn xuống, không phải giận quá mất khôn, mà là đem toàn bộ tư liệu, ảnh chụp xếp lên bàn, so sánh từng chút một với bản đồ, có một điều y nhất trí với Vương Tấn, nhất định không thể để mất thêm con trâu nào nữa.

Trong đầu Dư Tội hiện lên những điều mà y nghe thấy, nhìn thấy, từng chi tiết nhỏ nhắt được y nghiền ngẫm không biết bao lần rồi, nhưng tựa hồ vẫn còn thiếu một chút gì đó, rốt cuộc ở đâu?

Thời gian cứ từng chút từng chút một trôi đi, bóng tối dần dần chuyển về sáng, lại là một đêm thức trắng nữa, khi tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu qua cửa sổ. Dư Tội vẫn ngồi im trên ghế, ngoài kia trời âm u, sương trắng bao phủ, từ phòng nhìn ra cửa đồn thôi đã không rõ nữa, y lẩm bẩm nói, thời tiết thế này, hôm nay chắc chắn không có trộm.

Con bà nó, trời quá lạnh, gió quá lớn, y đã nhập tâm vào tâm thái tội phạm rất lâu rồi, thế nên khi nhìn trời, bất giác nói ra một câu như vậy, tức thì bị chính lời nói của mình làm toàn thân run một cái, sau đó cực kỳ khẳng định hôm nay không có trộm ... Dần dần nụ cười nở trên mặt y.

Nhầm rồi, nhầm mất rồi, bọn chúng chọn mục tiêu tất nhiên là cần có địa hình thuận lợi, nhưng càng quan trọng hơn nữa là cơ hội thích hợp ... Sơ hở của mình chính là ở đây. Ngày có tuyết, gió lớn, âm u chắc chắn không tới. Con mẹ nó dù có tới thì người dân cũng chẳng thả gia sức ra cho chúng bắt.

Đứng bật dậy như lên cơn thần kinh, vào mạng, tìm kiếm số liệu về thời tiết mười năm qua, không bao lâu sau có tiếng cười cực kỳ ghê rợn từ văn phòng đồn trưởng truyền ra, làm Lý Dật Phong và Lý Ngốc thức dậy chuẩn bị bếp làm bữa sáng giật nảy mình. Sợ đồn trưởng áp lực quá hóa điên, cả hai lọ mọ mò tới bên cửa sổ nhìn.

Rầm! Đồn trưởng Dư mắt đầy tơ máu hưng phấn đá cửa xuất hiện, làm vài động tác giãn ngực, còn chào hỏi hai người kia.

Càng ngày càng bất thường, Lý Ngốc dè dặt hỏi:” Đồn trưởng, hôm nay có đi không?”

“ Không cần, hôm nay thời tiết tốt, cho nghỉ, về ngủ tiếp đi.” Đồn trưởng Dư vui vẻ phất tay:

Thời tiết tốt đâu ra, Lý Dật Phong nhìn trời đảm bảo thế nào cũng tuyết rơi lạnh sun vòi, quan tâm hỏi:” Vậy không tìm bọn trộm trâu nữa à?”

“ Không nghe rõ à, nghỉ một ngày, mai tìm ... Tôi đi tập thể dục đây.” Đồn trưởng Dư lau mặt qua loa, kéo mũ chùm đầu lên, chẳng mấy chốc biến mất trong sương sớm:

Cảnh sát trong đồn lần lượt thức dậy, nghe Lý Dật Phong an bài, ai cũng lấy làm lạ, đi chấp hành nhiệm vụ thì ai cũng ngại khó ngại khổ, nhưng biết đồn trưởng bỏ gánh rồi thì lòng ai cũng lạnh ngắt, té ra đồn trưởng mới cũng chẳng khác gì người trước, gặp chuyện khó là gác sang bên.

Thời tiết tháng Chạp như tính khí trẻ con, rất thất thường, không khí lạnh từ Siberia thổi qua, hết đóng băng lại bão tuyết, liên tiếp nhiều ngày trời không dứt. Thời tiết này nơi sướng nhất chính là ở quê, đóng cửa thật là chặt, đốt lò thật là to, ôm vợ ngồi trên giường đất ấm áp, khỏi nói sướng cỡ nào, kỳ thực nếu không có hai vụ mất trâu ở Quan Âm Trang và thôn Hậu Câu, sống sẽ vô cùng thư thái.

À đúng, vụ án kia tịt luôn rồi, hộ mất trâu Lý Phát Triển hôm trước tới đồn công an, quay về mặt ảo não nói với hộ mất trâu khác là Lý Đại Trại: Hết rồi, ông anh, đừng hi vọng trâu về nữa, bọn cảnh sát đầu hàng rồi, đang tụ tập đánh bài trong đồn kia kìa.

Tin tức xác thực, Lý Đại Trại nhìn vợ còn nằm trên giường chưa dậy được, ánh mắt ngây dại hướng về phía cửa, không có chút phản ứng nào.

Thế này, còn sống sao được nữa.

Thôn Hậu Câu cũng không nhàn, trưởng thôn tới đồn hai lần đều bị Vương Tấn khuyên về, một lần bị đồn trưởng mới dỗ về, người ở quê dù không văn hóa cũng có thể diện, lần thứ tư cũng ngại không đi nữa, trưởng thôn dẫn hộ mất trâu tới thôn Giản Hà tìm Tạ lão thần.

Trong thôn xóm quanh đây Tạ lão thần nổi danh lắm đấy, cưới xin ma chay động thổ, tính bát tự, coi lành dữ lượng công tác còn bận rộn hơn cả đồn công an, thôn trưởng và hai hộ mất trâu góp tiền mua hai bình Cao Lương thêm vào một tút thuốc lá Hồng Mai, được Tạ lão thần đồng ý bấm cho một quẻ.

Bình Luận (0)
Comment