Nhà của Tạ lão thần chẳng khá hơn các nhà khác trong thôn, nhà một tầng, tường đắp đất, được cái là rộng, chia mấy gian liền, gian nhà chính quá nửa đặt một cái bàn thờ lớn trên đó đủ tượng kỳ dị, một cái chiếu, chỉ đủ lão thần ngồi.
Lúc này trong nhà Tạ lão thần có chừng hơn 20 người, nửa trong nhà, nửa lố nhố ngoài sân, ngoài cổng còn có đám trẻ con đông nữa, chúng không được vào. Đây là chuyện nghiêm túc, không cẩn thận là bị quỷ thần phạt.
La bàn bị nứt, ai cũng bảo là do thời cổ truyền lại, mai rùa bóng loáng, nghe nói còn lâu đời hơn cả la bàn, thiêng lắm, còn Tạ lão thần, tay như rễ cây, mặt như vỏ cây, trông còn cổ đại hơn mấy món đồ. Ông ta mắt khép hờ lẩm bẩm những lời cổ quái, ai nấy đều tỏ ra thành kính, mở mắt ra một cái, con ngươi đục trắng làm người xem hoảng sợ lùi lại, sau đó thiên cơ tới:” Ú ú ú ... Lý Tiểu Cường, nhà ngươi mất trâu là do phạm vào tiểu nhân …. Kim Đại Soái, nhà ngươi mất trâu cũng do phạm vào tiểu nhân, phạm thiên tai còn sống, phạm tiểu nhân thì hết cứu ...ú ú ú ...”
Ngâm một câu, thu rượu thuốc, kết quả liền có:” Ú ú ú, trâu mất rồi đừng hi vọng gì, trông nhà cho kỹ đừng để xảy ra chuyện khác.”
Thế là hết rồi sao? Hai hộ mất trâu mặt như tro tàn, trưởng thôn cũng thất thần, song lão thần cũng đã chịu thua, còn cách nào được, ông ta ghé tới gần, dáng vẻ khúm núm lấy lòng giống như khi đi xin thêm trợ cấp đói nghèo: “ Tạ lão thần, rốt cuộc là sao, trâu mất rồi thì đành rồi, nhưng phạm vào tiểu nhân là thế nào? Xin lão thần tiên chỉ cho biết, mọi người còn phòng.”
“ Hú hú hà hà ... Nhà hắn phạm vào tiểu nhân, nhà hắn cũng phạm vào tiểu nhân ... : “ Tạ lão thần miệng đen xì xì cười như quạ, tay cấm nước bọt viết lên bàn ba chữ "Nhị", "Tiểu" và "Nhân":
Mới đầu mọi người không hiểu nhưng nối ba chữ, tức thì toàn thân trưởng thôn run lên, chẳng phải chữ "Dư" là gì: “ Tạ lão thần ... chẳng lẽ, chẳng lẽ ….”
“ Thiên cơ bất khả lộ ...” Tạ lão thần xua xua tay:
Thực ra lộ hết rồi còn đâu, cả xã này đại đa số là họ Lý, sau đó họ Dương và họ Vương, trừ bà nương được mua về chỉ còn một người họ Dư là đồn trưởng mới. Kết hợp với mấy ngày qua đồn trưởng Dư chỉ chơi bời, vụ án không tiến triển, thế là sinh ra tin đồn, toàn xã mất trâu do phạm vào " Nhị Tiểu Nhân". Người dân vì sớm bất mãn với cảnh sát, lại thêm oán hận mất trâu, tâm tình phẫn hận dần dần tích góp.
Tin đồn nhanh chóng tới tai Vương Tấn, nhưng uy tín như ông cũng chẳng thể đi tìm Tạ lão thần cho vài cái tát được.
Hôm nay là 27 tháng Chạp, cách vụ mất trâu đầu tiên đã 8 ngày, mọi năm vào thời điểm này là trong xã nhộn nhịp lắm rồi, quanh năm được một ngày đoàn tụ, thanh niên vào thành phố làm việc trở về, nhà nhà rộn ràng đón Tết.
Năm nay cả xã chìm trong bầu không khí quỷ dị, ngày hôm đó thời tiết vẫn âm u, nhưng sắc mặt chỉ đạo viên vội vã đi đường còn âm u hơn mấy phần. Nghe những tin đồn thổi vô lý, người khác chỉ coi là trò cười, nhưng ông ta biết lợi hại trong đó, ở cái nơi dân trí ngu muội này, ông ta luôn vừa yêu vừa hận ... Quần chúng thuần phác gần ngu muội ấy chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Ông ta trải qua rất nhiều chuyện kể ra người ngoài không tin rồi, từ có một đôi vụng trộm với nhau, bị tộc trưởng dẫn người tới đánh chết ngay trên giường. Cả xã cho rằng chàng trai làm hỏng lề thói chết là đáng, đến một người tố cáo cũng không có. Đại đội hình sự huyện từng có ý đồ vào thôn điều tra, có điều bị thôn dân đánh đuổi. Vụ án phóng hỏa đốt rừng gần đây nhất là do đồn trưởng bị áp lực từ cấp trên, bắt ông già đốt rơm rạ, thế là trong một đêm thôn dân phẫn nộ, vốn nghe đồn cảnh sát vận động không đốt nửa rồi, khi ấy đều gom cả lại đốt, tới khi đốt luôn cả ngọn núi sau lưng chính phủ xã, làm xã trưởng cũng mất cả ghế.
Người dân ở chốn nghèo đói lạc hậu chưa bao giờ thiếu lá gan, cảnh sát lại không đủ dũng khí, chuyện này ngay từ đầu không ngó ngàng gì tới đã đành, giờ đã hứa hẹn với thôn dân lại xử lý tiêu cực như thế, e nhẹ nhất là bị thôn dân bao vây đồn đánh cho một trận.
Vội vàng tới đồn, qua cổng thấy một vệt màu vàng như lòng trứng gà, đó là mặt trời bị mây mù che mất, nhìn là biết trời mưa tuyết nhiều ngày sắp kết thúc. Vào trong một cái liền ngẩn ra, đám cảnh sát đang bận rộn làm cơm tối, mấy ngày qua Đổng Thiều Quân và người trong đồn đã thân thuộc lắm rồi, đang ngồi xổm phồng má lên giúp thổi lửa. Làm ông ta bất ngờ là đồn trưởng Dư ngồi khoanh chân trên ghế chơi đồng xu.
Dù người ngoài nghề như Vương Tấn nhìn y chơi đồng xu cũng phải thán phục không thôi, nhìn đồng xu tựa như có ma thuật đứng thẳng trên đầu ngón tay y, thở dài:” Đồn trưởng Dư, cậu vẫn còn tâm tư mà chơi à?”
“ Chơi là một loại thái độ sống, nếu không có cái tâm thái này thì tôi đã chẳng thể ở lại đây quá một tuần.” Dư Tội thở ra một câu triết lý:
Còn chưa kịp nói gì thì "gâu gâu gâu", một con chó trắng xuất hiện ở cổng đồn, Lý Dật Phong ba hồn bảy vía bay mất nửa, lao thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại. Không ngờ con chó hôm nay rất hiền, sủa vài tiếng rồi chạy ra sau một người, ái dà, không ngờ là người anh em Trương Mãnh. Hắn cúi xuống xoa đầu chó thân thiết, con chó quẫy đuôi liên tục liếm tay hắn, gọi Đổng Thiều Quân một tiếng. Đổng Thiều Quân vớt khúc xương trong nồi ném ra, con chó gặm ngay lấy khúc xương rồi chạy ù mất.
Lý Dật Phong chưa hết sợ, nhích từng bước ra khỏi phòng, hỏi nhỏ Trương Mãnh: “ Mãnh ca ... Có phải là chó của Hổ nữ không?”
“ Ừ, tôi vừa ở chỗ cô ấy về, nó tên là Đại Bạch.”
“ Oa, anh ngầu thật.” Lý Dật Phong không nghĩ gì cả, giơ ngón tay cái lên sùng bái hết sức: “ Chó cái cũng bị anh chinh phục.”
Mọi người ngẩn ra, lập tức tiếng cười nổ tung cả đồn, Trương Mãnh đỏ mặt, truy đuổi Cẩu thiếu gia đánh, đám cảnh sát chỉ trỏ, có người nhỏ giọng nói Trương Mãnh và Hồ nữ rất hợp, người thì thương hại Cẩu thiếu gia vẫn ngô nghê chưa biết gì, may có chỉ đạo viên ở đây, không thì loạn.
Gặp phải cái đội ngũ thế này, chỉ đạo viên một ngày không biết nổi giận bao nhiêu lần nữa, quay sang định nói chuyện tiếp với Dư Tội thì đồng xu vẫn trên tay y, đang đứng trên mu bàn tay, không phải, đang lăn, với tốc độ cực chậm, lăn được một chút bị Dư Tội khống chế quay ngược lại, nhìn tay y cực kỳ vững không phát hiện được nó đang cử động. Thiếu chút nữa Vương Tấn kích động cướp lấy đồng xu, may mà kìm lại được:” Đồn trưởng Dư, anh định chơi tới bao giờ nữa, đợi toàn bộ thôn dân tới đồn chất vấn à?”
“ Người đáng thương luôn có chỗ đáng hận, bọn họ quy tội mất trâu lên đầu cảnh sát lên đầu tôi chứ gì, tôi nghe Đầu Tỏi nói cả rồi, nếu bọn họ nhất định muốn làm thế thì tôi cũng chẳng có cách nào hết, cùng lắm là bị đuổi đi như đồn trưởng trước thôi.” Dư Tội thản nhiên nói:
Đồn trưởng thản nhiên, chỉ đạo viên không tự nhiên, hết lòng khuyên nhủ: “ Đồn trưởng Dư, tình hình ở quê không giống như cậu tưởng tượng đâu, nếu ban đầu cậu không ra mặt thì chuyện này đã giải quyết rồi ... Nếu cậu đã ra mặt thì không thể không giải quyết, người dân bướng bỉnh lắm, cậu làm thế chút uy tín sót lại của đồn chúng ta mất sạch.”
“ Nếu như là muốn dùng quyên tặng, tiền trợ cấp để thanh toán hóa đơn cho trộm thì thứ uy tín đó giữ làm cái gì?” Dư Tội nhướng mắt lên, đáp lại gay gắt: