Đám cảnh sát thấy đồn trưởng và chỉ đạo viên lại bắt đầu xung đột, chui cả vào đông sương phòng, chẳng để ý tới ăn uống nữa. Trương Mãnh mấy ngày qua được chỉ đạo viên chỉ điểm, định tới giúp vài câu bị Đổng Thiều Quân ngăn cản, mắng ban lãnh đạo người ta xung đột, xen vào bừa bãi cái rắm ấy.
Thậm chí Vương Tấn muốn xen vào vụ án cũng không được toại nguyện, mấy ngày hôm qua trời âm u tuyết rơi, trừ ăn uống chơi bời, đồn trưởng Dư rúc trong lòng chơi với đồng xu, ông ta hoài nghi Mã Thu Lâm có phải nhìn nhầm về người này rồi không?
Đúng, nhất định là nhìn nhầm rồi, Dư Tội lúc này vẫn chơi với đồng xu bày đủ mọi trò, từ một tay chuyển chơi bằng hai tay, đòng xu cứ thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ muốn đưa tay đoạt lấy đồng xu đó mắng một trận, dùng lý trí cuối cùng giữ bình tĩnh, khắc chế bản thân:” Chuyện này không thể trì hoãn nữa, từ ngày xảy ra vụ án tới giờ đã gần 10 ngày rồi, trước năm mới mà không giải quyết, tôi sợ trong thôn sẽ xảy ra chuyện.”
Đối với viên cảnh sát một lòng vì quê hương này, Dư Tội tôn trọng ông ta, nhưng ở phương thức xử lý sự việc thì y không thể nào chấp nhận được, khác biệt hai bên quá lớn không thể dung hòa, vì thế y chỉ có thể làm theo ý mình:” Chỉ đạo viên cho rằng tôi không làm gì hay sao?”
Vương Tấn khinh bỉ hỏi lại: “ Vậy cậu đã làm được cái gì?”
“ Làm được rất nhiều rồi, chuyện sắp có kết quả, vì thế nếu chú không giúp được thì đừng có ngáng chân tôi, nếu không tôi không khách khí đâu. “ Dư Tội thu lại đồng xu, thái độ cứng rắn uy hiếp:” Tốt nhất là đừng có ý đồ kích động đám cảnh sát phía dưới bất tuân, nên nhớ tôi có thể phủi đít bỏ đi không dính dáng vào chuyện thối nát ở đây, chú có thể không? Vì thế tốt nhất là nên giúp tôi.”
Vương Tấn khẩn trương, câu này nói trúng chỗ hiểm của ông ta, nghiến chặt răng: “ Giúp gì?”
“ Ăn đi, trong nồi hôm nay có nấu hai con thỏ.” Dư Tội chẳng thèm để ý mặt ông ta biến sắc, như cố tình trêu ngươi:” Ăn xong rồi làm việc.”
Mỗi lần đối diện với Dư Tội đều thế, tâm trạng lên lên xuống xuống, thế nhưng vô kế khả thi khiến ông ta không thể không nghe theo, ông ta không ăn, nhưng cũng không đi, muốn theo dõi y làm cái gì. Mặc dù coi thường vị đồn trưởng này, nhưng không thể phủ nhận rằng y rất có thủ đoạn, cứ nhìn toàn bộ cảnh sát trong đồn nghe lời y răm rắp là biết, chưa đồn trưởng nào làm được, vậy hẳn không phải chỉ đơn giản là để ăn thịt.
Gió bắc vẫn phần phật thổi mang theo tàn tuyết dưới đất bay mù trời, gió đập vào cửa sổ như oan hồn đòi mạng, một chiếc che tải nhỏ hiệu Đông Phong đi trên đường quốc lộ 209, đang lắc lư đối chọi với gió tuyết tiến lên. Tới ngã rã, lái xe Dương Tĩnh Vĩnh giảm tốc độ quan sát phương hướng rồi bẻ vô lăng, đi vào con đường cấp hai, trong xe có ba người ngồi hàng ngang, mặc áo khoác dài màu vàng, ở giữa là người tóc húi cua râu ria lởm chởm, châm điếu thuốc đưa lái xe, Dương Tĩnh Vĩnh thuận miệng hỏi: “ Lão Ngưu, còn bao xa nữa?”
“ Không xa đâu, chừng hơn 30 km nữa tôi.” Lão Ngưu chừng 50 tóc đã hoa râm, đưa thuốc lá cho người trẻ tuổi chừng trên 20, để hai ria nhỏ, tóc tai bù xù, đi dép lê lộ ngón, bộ dạng kiểu nhàn tản vô công rồi nghề ở quê, thấy hắn ngủ gật bợp một phát, mắng:” Hang Tử, đừng có mà ăn no rồi lăn ra ngủ, đói thì ngây người, mấy ngày này liệu có làm ăn được gì không?”
“ Nhiều trâu như thế thì lo chó gì.” Hang Tử đốp chát lại, nhận lấy thuốc lá: “ Bọn cảnh sát quê ngu hơn trâu, lười còn hơn lợn, hôm qua tôi đi qua đồn công an, chúng đang rượu chè be bét kìa, hôm nay chẳng làm việc đâu.”
“ Chỗ này bắt vài con rồi, trong thôn có phòng bị không?” Lão Ngưu lại hỏi:
“ Cũng đi xem rồi, chẳng có động tĩnh gì đáng kể hết, cũng tìm kiếm vài ngày rồi thôi, bên này nhiều trâu, núi lại rộng, thiếu vài con trâu thôi, đi đâu mà kiếm được, với lại sắp Tết rồi, ai rảnh lo việc hàng xóm.” Hang Tử xua xua tay đảm bảo:
Lão Ngưu yên tâm, khe sâu núi cao, đừng nói là mất trâu, dù có mất vợ thì hán tử trong núi cũng chẳng tốn công đi tìm, hôm nay là ngày 27, thời gian này dù là Táo Vương cũng không ngờ có người chơi đòn hồi mã thương.
Mọi thứ làm rất cẩn thận, Lão Ngưu dựa vào chiêu này làm giàu nên nuôi dưỡng lên được lòng tin lớn, hắn gập ngón tay tính, từ lúc đám Lão Thất dắt đi mấy con trâu ở nơi này thì đã tám ngày rồi. Trong thời gian đó phái Hang Tử xuống quê mấy lần, không phát hiện điều gì khác thường, trước khi trời đổ tuyết còn có hộ thả trâu ra, chứng tỏ nơi này giống nhiều vùng khác, mất trâu đổ cho ông trời đi tìm vu bà lão thần cúng tế giải hạn xin xỏ.
Cho dù có người báo án thì thế nào, chẳng có manh mối gì để tìm, chỉ tăng chiến tích cho hắn mà thôi, quay đầu nhìn hai bao tải, đừng nói là cảnh sát, dù Táo Vương cũng chẳng ngờ tới, thò tay ra ngoài cửa sổ:” Gió đông bắc lệch hướng bắc, hướng gió đã đổi, tuyết cũng dừng, mai sẽ có thời tiết tốt.”
Lái xe hơi uể oải: “ Lão Ngưu, Tết nhất rồi còn phải đi cùng các anh, thành hay không cũng không thể thiếu lộ phí đâu đấy nhé.”
“ Yên tâm chỉ có thể nhiều hơn mà thôi.” Lão Ngưu cười lớn sai Hang Tử đóng cửa xe lại,
Xe chầm chậm đi trên còn đường lác đã tàn tuyết, tuyết chưa tan đã bị đông cứng rồi, một phần bị bánh xe nghiến qua biến thành bùn bẩn thỉu. Xe đi tới nửa đường, đúng là tuyết dừng hẳn, đi hai tiếng nhìn thấy bia địa giới của xã Dương Đầu Nhai, trong xe thương lượng đi thêm 6 km, xa xa nhìn thấy bóng thôn phủ trong tuyết trắng liền dừng lại.
Ba người xuống xe bận rộn không ngơi nay, người kéo, người vác, đưa chiếc xe máy lớn xuống, bánh xe lắp xích chống trượt, lái xe Dương Tĩnh Vĩnh và Lão Ngưu vác hai cái bao tải lớn, hợp lực đặt lên xe máy, cùng với tiếng nổ máy bành bạch, xe máy loạng choạng rời đi, ánh đèn như hạt đậu biến mất trong bóng tối.
Xe hàng quay đầu trở về theo lối cũ, Dương Tĩnh Vĩnh mới nói: “ Lão Ngưu, tôi cứ thấy làm chuyện này thất đức quá, ở quê nuôi trâu thay cho sức lao động, giờ các anh mang đi xẻ thịt ... Ài ....”
“ Có đức thì thiếu tiền thôi, thôi thì thất đức cho rồi.” Lão Ngưu cười lộ ra hai cái răng cửa lớn:
“ Sau chuyến này tôi không muốn làm nữa, ông trời nhìn đấy, thế nào cũng gặp báo ứng, năm sau tôi sẽ đi làm công, rời nơi này thật xa, kiếm ít tiền một chút đổi lấy yên lòng còn hơn.” Dương Tĩnh Vĩnh làm việc này không chỉ một lần, nhưng làm càng nhiều gan lại càng nhỏ, không giống đám Ngưu Kiến Sơn, Chu Đại Hang càng làm càng to gan:
“ Anh không làm thì có cả đống người làm, nếu chẳng phải vì anh kín miệng, tôi chẳng đưa anh theo.” Ngưu Biến Sơn phì phèo điếu thuốc, dương dương đắc ý: “ Chúng ta bắt trâu ở đây, lại vượt qua hai thành phố mới bán, dù là ông trời cũng chẳng thể nghĩ ra được ... Ha ha ha, không phải tôi bốc phét, đám Lão Thất làm cái nghề này sớm nhất đã tới thành phố lớn mua nhà mua xe rồi, tôi làm culi cho họ nửa năm mới nắm rõ mánh khóe ... Xảy ra chuyện à? Xảy ra chuyện quái gì, điều tôi sợ chỉ có trâu chạy tới quá nhiều, không mang đi được thôi, ha ha ha ...”