“ Nghé ò ò ò ....” Một tiếng trâu rống kéo dài, vang vọng thâm sơn cùng cốc, hồi lâu không tan.
Lập tức có vô số tiếng kêu phụ họa, cùng với vầng mặt trời đỏ ối từ từ nhô lên, cùng với băng tuyết trên cây từ từ tan chảy, lâu lắm rồi mới thấy ánh mặt trời rực rỡ như thế, thoải mái tới con vật cũng không nhịn được muốn phát tiết chút tâm tình.
Thôn Giản Hà nằm giữa lũng sông, phân tán mấy chục con trâu, con lớn dẫn con nhỏ, con đực dẫn con cái, giống như suộc sống ngàn năm không đổi trong thôn, đàn trâu đủng đỉnh bước đi, tìm kiếm chút cỏ sót lại, khung cảnh hết sắc thanh bình. Nằm phía đối diện là mấy chục căn hộ hoặc là bằng đất hoặc bằng gạch thấp lè tè, hàng rào cành cây thưa thớt bao quanh chỉ để phân định giới hạn hoặc ngăn cản gà qué chạy lung tung còn người nhảy một cái là qua, cột điện xiêu vẹo, dây điện loằng ngoằng, hiếm hoi lắm mới thấy vài vật dụng của cuộc sống hiện đại.
Khi Đổng Thiếu Quân thu ống nhòm lại thì thấy chỉ đạo viên Vương Tấn quay về, nhỏ giọng bàn bạc gì đó với Chu Văn Quyên đi cùng, sắc mặt Chu Văn Quyên có chút nặng nề, vì cho tới tận hôm nay vẫn không có chút tiến triển nào, vậy mà đồn trưởng Dư thề thốt hôm nay nhất định sẽ mất trâu ở thôn Giản Hà.
“ Có phát hiện gì không?” Vương Tấn hỏi gấp:
“ Vẫn chưa.” Đổng Thiều Quân lắc đầu xoa xoa tay liên hồi vì lạnh, ở nơi này không thể đứng yên một chỗ quá lâu, hắn quấn tròn như cục bông mà vẫn lạnh:
“ Tôi cũng không thấy, đến bóng ma còn chẳng có nói gì tới trộm trâu.” Vương Tấn nhăn trán, bực mình vì đi tin vào tên đồn trưởng nhãi ranh không đáng tin cậy đó:
Đổng Thiều Quân và Chu Văn Quyên đều có chút áy náy, bọn họ tới xã Dương Đầu Nhai hai tuần rồi, trừ phân tích ít dấu vết thì chẳng giúp được gì. Manh mối thì nhiều lắm có điều Chu Văn Quyên theo Mã Thu Lâm đi thực tiễn mới nhận ra, manh mối không có nghĩa là tra được, đủ mọi loại khó khăn chủ quan lẫn khách quan khiến manh mối hoặc đứt đoạn, hoặc là cô chủ động dừng không tra tiếp vì tự biết bằng vào mấy con trâu mất, đừng mong được cơ cấu công an bỏ công sức ra giúp đỡ.
Dù sao thời buổi này chỉ cần anh không giết người phóng hỏa, không ôm thuốc nổ dọa quan viên chính phủ thì không được lãnh đạo "coi trọng cao độ".
“ Tôi phải nói khô cổ rát họng mới thuyết phục được trưởng thôn thả trâu ra, nếu không có gì cả thì cái mặt này không còn chỗ bào mà giấu nữa.” Vương Tấn dậm chân, là chỉ đạo viên mười mấy năm, ông ta biết thứ quý giá nhất của mình là danh dự và uy tín, nhưng bây giờ thứ này đang lung lay dữ dội.
“ Chú Vương, vụ án này vốn có điều kỳ quặc, với lại chưa được bao ngày, điều kiện nhân lực lẫn trang thiết bị thiếu thốn, nghiêm túc mà nói, chúng ta không thể đòi hỏi đồn trưởng Dư quá nhiều.” Đổng Thiều Quân nói một câu công bằng:
Vương Tấn kiếm tảng đá ngồi xuống:” Tôi cũng biết là khó, cũng tán thưởng thái độ vượt khó của bạn học cậu, nhưng mà ở thôn quê khác thành phố lắm ...”
“ Chú lo trong thôn không hiểu chuyện tới đồn công an gây chuyện sao? Chắc không tới mức đó đâu, toàn đồn thổi vớ vẩn mà.”
“ Chứ còn không à, lúc vừa xảy ra vụ án, đồn trưởng Dư chưa biết nếp tẻ ra sao đã mạnh miệng tuyên bố trước toàn thể thôn dân là không phá được án sẽ đền bù cho họ mất trâu.” Vương Tấn đau đầu nhất chuyện này, với thôn dân không thể hứa hẹn gì, anh giúp đỡ dù ít dù nhiều dù vô bổ thì người ta cũng ghi nhớ mang ơn, nhưng anh đã hứa hẹn thì lại thành trách nhiệm rồi:
“ Không thể nào, cậu ấy keo kiệt lắm.” Đổng Thiều Quân không tin Dư Tội xuống quê lại đổi tính, nhìn y hoàn toàn không có dấu hiệu bị trâu đá vào đầu:
“ Đúng thế, cậu ta không bỏ tiền mà gãi bẫy Lý Dật Phong đồng ý, Lý Dật Phong làm gì có tiền, chẳng phải lại đi tìm cha hắn à, cha hắn là chiến hữu của của tôi trong quân, tôi có thể để nhà họ bỏ tiền vì chuyện không liên quan sao? ... Ài, hai cái miệng không nắp sao lại tới cùng một chỗ như thế cơ chứ?” Vương Tấn lấy thuốc lá ra mời, Đổng Thiều Quân không hút từ chối, gió quá to, đánh lửa mấy lần mới châm được điếu thuốc, nhận ra nãy giờ Chu Văn Quyên không nói gì:” Cô bé này ít nói thật đấy.”
“ Cô ấy ở trường đã thế, trừ khi đi cùng Dư Tội còn nói nhiều một chút ...” Đổng Thiều Quân chợt nhận ra Chu Văn Quyên đang nhìn chằm chằm về một phương hướng không để ý tới cuộc trò chuyện của họ, đẩy vai: “ Văn Quyên, làm sao thế?”
Chu Văn Quyên thì thào nói như trong ác mộng:” Gặp gặp ma rồi.”
Hai người kia cùng thất kinh nhìn xuống lũng sông, đếm đàn trâu, mất mấy con rồi, hồn vía lên mây, vội vàng nhìn quanh tìm kiếm, rất nhanh thấy được mấy con trâu đang lững thững đi trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo như ruột dê, lúc đi lúc dừng, như đang gặm gì đó. Đổng Thiều Quân vội cầm ống nhòm lên nhìn, chẳng thấy gì cả.
“ Thế là sao?” Chu Văn Quyên nhìn bốn, không, năm con đang đi lên đỉnh núi, như có tiếng gọi vô hình nào triệu hoán chúng:
“ Đừng vội, cứ quan sát thêm chút đã, có khi đi lang thang thôi, trâu thả hiếm khi vượt quá lưng núi ...” Vương Tấn bảo người khác đừng kích động, thế nhưng tay ông ta thì run lẩy bẩy, bị mẩu thuốc làm bỏn, ném vội đi:
Ba người nín thở nhìn, không ngờ thôn trưởng lo lắng mất trâu dẫn người chạy tới, từ xa đã hô:” Lão Tấn, Lão Tấn, xảy ra chuyện rồi, trâu lại bị ma nhập rồi, đang leo lên núi ... Không phải là tên đồn trưởng mới tới giở trò chứ?”
“ Nấp đi ... Ầm ĩ cái gì? Cái gì mà ma nhập với chẳng không ma nhập ... Toàn nói linh tinh.” Vương Tấn chỉ sợ hỏng chuyện chạy tới vừa đánh vừa kéo, đuổi họ vào chỗ khuất, biết là Tạ lão thần nói năng bậy bạ, chửi một trận, lấy khoản tiền cứu tế năm sau ra uy hiếp mới trấn áp được thôn dân:
Đợi khi ông ta quay lại điểm quan sát thì con trâu đầu tiên đã vượt qua lưng núi, vui buồn lẫn lộn, cười mà như khóc vậy, vậy là có thể ăn nói với thôn dân rồi, vậy là sau này tiếng nói của đồn công an có thể lấn át Tạ lão thần rồi.
“ Tôi hiểu rồi ... Chỉ đạo viên xem, phương hướng 11 giờ, cách đỉnh núi tầm 30 mét, có người dùng cành cây che đi cỏ xanh, nhìn bề ngoài không thấy, có lẽ trâu ngửi ra được nên tự chạy ra ...” Đổng Thiều Quân đưa ống nhóm cho Vương Tấn xem:
Đúng thế thật, có con trâu đang gặm cái gì đó xanh xanh, đám trâu cả mùa đông chỉ ăn rơm khô tích trữ, làm sao chịu nổi dụ hoặc đó:” Không đúng ...!”
“ Sao lại không đúng, rõ ràng là có kẻ dùng cỏ lừa trâu lên núi, sau đó mới bắt ... Điều này cơ bản nhất trí với phân tích của chúng tôi trước kia.” Đổng Thiều Quân hưng phấn không thôi, đây là vụ án đầu tay của hắn:
“ Ý tôi nói, làm sao đồn trưởng Dư biết vụ án xảy ra vào hôm nay, lại còn biết cả nơi xảy ra nữa.” Vương Tấn hồ nghi, mấy ngày qua tận mắt ông ta chứng kiến, Dư Tội ngoài cầm đầu đám cảnh sát ăn chơi thì chẳng làm cái gì hết:
“ Đầu cậu ta suy nghĩ cái gì, ai mà biết, xưa nay cậu ấy chưa bao giờ thiếu trò.” 100% không phải là đi lạc, Đổng Thiều Quân kích động dùng bộ đám báo cho Dư Tội, nghe được giọng lười nhác: Biết rồi, còn cả tiếng nữa mới ra được mặt đường, sốt ruột cái gì.
Nghe cứ như bực mình vì bị quấy rầy chuyện không đâu, Chu Văn Quyên nén cười, ra hiệu cho Đổng Thiều Quân, đây là thời gian tốt nhất để lấy chứng cứ, rốt cuộc là dùng thứ gì dụ trâu đi, câu đố này làm cô rối trí lâu rồi ....