“ Anh Ngưu ơi, tới rồi, tới rồi ...” Hang Tử mắt sáng lên, nhìn con trâu đầu tiên to lớn béo tốt, liếm môi thèm thuống: “ Phải nhìn cân chứ không ít, riêng cái đầu đủ cho mười người ăn.”
“ Nhanh tay lên, còn chưa bắt được đã nghĩ tới thịt rồi.” Ngưu Kiến Sơn vung tay cho một cái tát:
Hang Tử cười hì hì, từ sau cây đại thụ mò ra, đi tới chỗ con trâu đang gặm cỏ, con trâu giật mình ngẩng đầu nhìn, cái tên Hang Tử bộ dạng xấu xí khó coi, ấy vậy mà giống như có sức hấp dẫn nào đó, khiến con trâu không bỏ chạy mà cảnh giác nhìn có phần do dự.
“ Ngoan ... Ngửi thấy chưa ...” Từ từ đưa tay ra, Hang Tử cười như đang dụ dỗ thiếu nữ: “ Liếm đi ... Thơm lắm ..... Nào, ngoan, ngoan lắm, ngon hơn cả bà nương trong thôn ...”
Con trâu liếm thật, như bị ma nhập vậy, liếm chưa đã còn liếm góc áo, Hang Tử nhanh tay lấy cái móc, móc vào thừng trên mũi trâu, dẫn nó đi buộc vào thân cây.
Được rồi, xong một con, Hang Tử không khác gì nhìn bà nương đã lột hết quần áo, thèm khát không thôi.
Chẳng bao lâu sau năm con trâu vượt qua triền núi đều rơi vào tay Hang Tử, hai tên trộm chân tay mau lẹ đều có phân công, mỗi sợi dây thừng đều buộc một bó cỏ tươi, con trâu cứ như thế nghển cổ đi về phía trước tựa hồ tiến thêm một bước thôi là có thể ăn được thứ cỏ ngon lành kia, thế là đi mãi đi mãi.
Vì thế càng đi càng nhanh.
Vì thế hai thằng trộm trâu nhanh chóng biến mất, vượt qua triền núi thứ hai, con đường cấp hai đã trong tầm mắt.
Quá trình này còn ngắn hơn cả dự liệu, mười mấy km đường núi, trâu tự đi một nửa, dẫn đi một nửa, chưa tới một tiếng lái xe Dương Tĩnh Vĩnh đã nhìn thấy đồng bọn dẫn trâu xuống núi:
Đổng Thiều Quân và Chu Văn Quyên dọc đường lom khom đi như trộm, tìm kiếm manh mối, khi tất cả đặt trước mắt nhưng vẫn cứ như đi trong sương mù, 5 con trâu bị dụ đi mà cả đàn trâu vẫn không có gì khác thường.
Thứ gì vậy? Chẳng lẽ tác dụng đặc biệt với trâu?
Là thứ gì có thể dụ con trâu tới bên đống cỏ được che đậy? Sau đó từng bước bị lừa đi qua núi?
“ Đây là cái gì?” Chu Văn Quyên phát hiện ra điều khác thường trên một tảng đá, chút màu xanh thẩm sót lại sau khi bị liếm qua:
Đổng Thiều Quân chụp vài tấm ảnh, dùng tăm bông lấy chứng cứ, sau đó như chó bò sát đất quan sát, còn ngửi ngửi, cả khuôn mặt như bừng sáng:” Tôi hiểu rồi, dùng một thứ mỡ có mùi rất đậm bôi lên tảng đá, dụ cho những con trâu vô tình ngửi thấy tới liếm ... Chắc chắn là chất hóa học tổng hợp, chẳng những dụ được trâu hơn nữa còn khiến chứng cứ chui vào miệng trâu biến mất ... Thứ này thêm vào thức ăn gia súc được ủ xanh, dù trâu có ý chí kiên định tới mấy cũng không kháng cự nổi, đây còn là cố ý khống chế liều lượng rồi đấy, nếu không thì dụ được cả đàn.”
“ Thiều Quân, khả năng là cậu sai rồi, đây không phải là thức ăn gia súc ủ xanh ...” Chu Văn Quyên đeo găng tay trắng, dùng nhíp gắp một thứ màu xanh nhỏ đưa lên sát mắt Đổng Thiều Quân:
Đổng Thiều Quân kinh ngạc: “ Đây là lá cỏ tươi, oa, tà môn thế?”
Đúng là tà môn, cỏ gia súc, màu xanh ngăn ngắt, giống như hái chưa lâu, nhưng đây là là mùa đông lạnh tới đất cũng cứng như sắt.
“ Đúng rồi, làm sao mà Dư Tội lại biết có cỏ xanh cho người đi tìm? Cậu ta không biết phân tích kiểm nghiệm, không có chứng cứ hỗ trợ, thời gian qua chỉ ăn với chơi, lại còn biết thời gian và địa điểm gây àn là sao?”
Chu Văn Quyên bận rộn lấy thêm chứng cứ, chụp ảnh, không để ý mấy câu chua lè đó, nhưng cô ngửi ra mùi vị trong đó, chỉ là tâm tình của cô khác hẳn, không phải ghen tỵ mà kiêu ngạo, không phải vì bản thân mà là vì người khác.
Lúc này xuát hiện cảnh tượng kỳ quái, người lấy chứng cứ cứ thong thả làm việc của mình, chẳng bận tâm tới số trâu đã đi mất. Mà chỉ đạo viên Vương Tấn chỉ huy thanh niên trong thôn ngồi xe máy, xe ba bánh, xe nông dụng men theo đường thôn bỏ đi một cách vội vàng, ông ta hối hận vì không nghe theo an bài của đồn trưởng. Dư Tội bố trí kế hoạch chặn hai đầu, bắt ba ba trong rọ, nhưng ông ta cho rằng chuyện vớ vẩn không muốn kích thích thôn dân thêm, giờ chỉ còn biết khẩn cầu bọn trộm trâu đừng có trốn kịp về phía mình không chặn đường, nếu không ông ta chết cũng không đủ chuộc tội.
Ở một phía khác Ngưu Kiến Sơn và Hang Tư nhàn nhã xuống núi, năm con trâu vẫn nghển cổ nỗ lực gặp cỏ thanh trên dây thừng, chạy nhanh tới mấy cũng chẳng làm sao mà gặm được:
Từ trên con đường nhỏ xuyên qua bụi cây xuống núi, một cái gò đất đơn giản đã được đắp sẵn, khoang xe cao ngang với đồi đất, Dương Tĩnh Vĩnh hạ vách ngăn xuống, trên xe trải một lớp cỏ xanh, mấy con trâu hưng phấn kêu lớn, chẳng cần dắt, chạy thẳng vào khoang xe gặm cỏ. Hang Tử đá mạnh vào mông con trâu cuối cùng một cái, đóng sầm vách ngăn lại, ba người kéo dây thừng, tấm vái trên nóc xe chùm xuống, che hết tất cả.
Dương Tĩnh Vĩnh khởi động xe, Ngưu Kiến Sơn phủi bụi đất trên người, nhảy vào trong xe, vẫy tay gọi Hang Tử đang đứng đái bậy, thằng này hưng phấn kéo quần lên, còn thèm thuồng:” Xe nhỏ quá, nếu không kiếm thêm vài con là có cái Tết tươm tất rồi.”
“ Vĩnh Oa, đi thôi.” Ngưu Kiến Sơn ra hiệu cho lái xe, quay sang mắng tên Hang Tử còn đang cười hề hề như thằng ngốc: “ Biết làm trộm ra sao không, phải làm tên trộm có nhãn quang, thằng chó má cậu mà trộm hết trâu một lần thì còn ai dám nuôi trâu nữa, có biết ở phương bắc có huyện bị trộm ác quá họ bỏ nuôi trâu rồi không?”
“ Á, đúng thế thật.” Hang Tử gãi gáy, sùng bái nịnh một câu:
“ Đương nhiên rồi, điểm này tôi phục nhất Lão Thất, hắn không bao giờ trộm ở một nơi hai lần.” Ngưu Kiến Sơn chép miệng:
“ Sợ bị bắt à?”
“ Bắt thì chẳng sợ, nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa thãi hết.”
Tốc độ xe dần dần tăng lên, tuyết tan đi để lại từng mảng bùn ướt bẩn thỉu trên đường, bốn xung quanh không một bóng người, Ngưu Kiến Sơn nhẹ người châm điếu thuốc thư thái hưởng thụ, mơ màng tưởng tượng nên tiêu số tiền này ra sao. Thình lình một tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên làm môi Ngưu ca run rẩy, điếu thuốc rơi trúng ngay vào đũng quần, vội vàng dập, lái xe cùng lúc đó phanh gấp, hai người không cái dây an toàn không kịp đề phòng xô rầm về phía trước, còn đang đau đơn chưa hồi thần, nhìn phía trước sợ lồi mắt ...
Hai chiếc xe cảnh sát, đèn xanh đỏ chớp liên hồi, còi kêu ầm ĩ, không biết từ khi nào đã xếp hàng trên mặt đường, trước xe có mấy người lười biếng hút thuốc, đánh tú lơ khơ, ác độc hơn nữa trước xe là những tảng đá to bằng đầu người xếp hàng ngang, xem muốn đi qua bị chặn lại sau xe cảnh sát, giận không dám nói.
Thế trận này làm Ngưu Kiến Sơn sợ cứng người, không rõ tình hình, vỗ đầu tính cách, nhưng mà tới lúc quan trọng, đầu người chẳng khá hơn đầu trâu là bao, vô kế khả thi. Hang Tử ngồi bên cạnh thì cơ mặt giần giật, từ từ rút dưới chỗ ngồi ra một thanh dao chẻ củi dài 30 cm.
Chát, lại cái tát nữa, Ngưu Kiến Sơn mắng:” Bỏ xuống, mày nghĩ cảnh sát là trâu hay sao mà muốn xẻo là xẻo ....”
“ Vậy phải làm sao bây giờ?” Lái xe nói không còn lên lời nữa, tim vọt tận cổ rồi:
“ Quay ... Quay xe ... Chạy ...” Ngưu Kiến Sơn lắp bắp ra lệnh:
Lái xe lúc này chẳng nghĩ được cái gì, vào ga, xoay vô lăng, xe đi lùi mười mấy mét, tới một chỗ rộng rãi, quay đầu bỏ chạy.