Một cái xe tải đột nhiên quay đầu bỏ chạy, chẳng cần nói cũng biết là mục tiêu tới rồi, Lý Thuyên Dương thu bài lại, Cẩu thiếu gia hưng phấn chạy lên xe xin chỉ thị đồn trưởng, nhưng thấy đồn trưởng đang cười lăn cười bỏ, bất kể là nhìn hay nghe đều làm người ta sởn gai ốc.
“ Đồn trưởng, làm sao giờ?” Lý Ngốc cuống lên:
“ Đồn trưởng anh đừng cười nữa, bắt trộm đi chứ.” Lý Dật Phong thúc giục:
“ Chuyển đá đi, bắt trộm không nên quá gấp, nếu không trộm cùng rứt giậu.” Dư Tội như khó khăn lắm mới nhịn được cười, xua xua tay ra lệnh:
“ Là chó cùng rứt giậu.”
“ Trộm vào đường cùng còn nguy hiểm hơn chó, nếu chúng liều mạng xô tới, chúng ta tiếp không nổi.”
Dư Tội quát đám cấp dưới chuyển đá, lùi xe cảnh sát tránh đường, xe bị cản trở phía sau chửi bới ầm ĩ, chuyện này đồn trưởng đã căn dặn rồi, đồng chí Cao Tiêu Binh giọng khỏe chỉnh cảnh phục, rống lên:” Chúng tôi đang vây bắt đào phạm có súng, các người nhất định muốn xông qua thì tự chịu hậu quả.”
Câu này tác dụng vô cùng, đám đông im thít rồi, đường đã thông mà chẳng xe nào dám tiến.
“ Mau lên, mau lên, con mẹ nó chúng đuổi tới nơi bây giờ.” Hang Tử hoảng loạn giọng lạc cả đi:
Lái xe lau mồ hôi, đạp ga tới tối đa, Ngưu Kiến Sơn vò đầu bứt tóc, thi thoảng lại nhìn ra phía sau, hai chiếc xe cảnh sát đuổi theo, cái nhỏ hơn chạy chậm, cái việt dã chạy nhanh, còi xe như quỷ đòi mạng vang vẳng bên tai.
“ Anh Ngưu, sao đây, có phải là đang truy đuổi chúng ta không?” Hang Tử vỗ đùi liên hồi: “ Em còn đang mong kiếm được ít tiền cùng quả phụ Lý có năm mới ấm áp.”
“ Câm mồm lại cho tao.” Ngưu Kiến Sơn đang muốn điên mà thằng này toàn nói câu ngu xuẩn:
“ Hay là không phải bắt chúng ta?” Dương Tĩnh Vĩnh mang tâm lý cầu may nói, vì hai chiếc xe hình như không truy đuổi gấp, cứ cách một quãng:
Trong ba người thì Ngưu Kiến Sơn có kiến thức nhất, hắn đã chú ý tới một điểm đó là đường xá vắng tanh không có xe qua lại, e rằng bắt mình thật rồi, tâm trạng ngày tận thế làm hắn bóp chặt hai tay, gân xanh lan tới cả trán, xem ra muốn liều chết chống cự.
Hai cái xe cảnh sát cách đó chừng 1 km vẫn cứ đủng đỉnh truy đuổi, cái xe SUV của Dư Tội tính năng rất tốt, y cứ như mèo vờn chuột, thi thoảng tăng tốc đột ngột, tới khi sắp bắt kịp lại giảm tốc dần dần kéo dãn khoảng cách.
Lý Dật Phong thích cái trò này lắm, nổi hứng nói qua loa phóng thanh:” Xe phía trước nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, buông vũ khí, lập tức đầu hàng, khuyên các ngươi đừng có chống lại nhân dân, nếu không ... Nếu không bắn bỏ tại chỗ.”
“ Học đâu ra thế, nghe được đấy.” Nhẫn nhịn bao ngày cuối cùng đợi được bọn trộm mò tới, tâm trạng Dư Tội rất tốt, cười ha hả kệ cho Lý Dật Phong nói bậy bạ:
“ Anh thấy oai phong không, em học trên TV đấy.” Lý Phong hớn hở ra mặt, chưa bao giờ ngờ được cuộc đời cảnh sát của mình có cơ hội đi truy đuổi tội phạm:
Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương ngồi sau cười lệch miệng:” Cẩu thiếu gia, sao vui hơn cả gặp chị Hổ nữ thế?”
“ Lại còn không à, trước kia anh đây làm người xấu, giờ mới được một lần đứng về phe chính nghĩa, cánh cáo trước, không được cướp của tôi đâu nhé, tôi sẽ đích thân tóm một thằng, các cậu chịu trách nhiệm chụp ảnh, để tôi mang về cho cha tôi xem.” Lý Dật Phong xoa tay liên hồi:” Đồn trưởng, nhanh lên ...”
“ Đừng gấp, cứ để cho bọn chúng chạy một quãng đã để nguội cái đầu hung hăng của chúng đi ... Giờ mà chặn vội, bọn chúng sẽ liều mạng”
Xe tiếp tục đi, Lý Dật Phong hô hoán qua loa càng lúc càng nghiêm khắc, yêu cầu phía trước nộp vũ khí đầu hàng, có điều đám người đó cự tuyệt đứng về hàng ngũ nhân dân, căn bản không thèm để ý tới lời kêu gọi của cảnh sát, tốc độ ngày càng nhanh, con đường bên là núi, một bên là bãi sông, chỉ có cách chạy thẳng một lèo.
Truy đuổi 20 km, rẽ qua vô số khúc cua, lúc sắp vào thôn, lái xe mồ hôi mồ kê nhễ nhại gần như không dám tin vào mắt mình nữa, hắn bị sợ hãi không chế tới mức chỉ biết đâm thẳng về phía trước. May mà có Ngưu Kiến Sơn còn tỉnh táo, một tay xoay vô lăng, chân thì đạp phanh gấp, bánh xe lê đi trên mặt đường, cả chiếc xe nghiêng nghiêng dừng lại, mặt đường phía trước tụ tập đội ngũ mấy chục người, đủ các loại xe chặn lối thành hàng dài, muốn xông qua là không thể, đâm vào chết càng thảm.
“ Tự cầu phúc đi … Chạy!”
Ngưu Kiến Sơn đẩy Hang Tử ngã xuống đất, tự nhảy xuống xe chạy ngược lại, Hang Tử cũng bất kể đau đớn, dùng cả chân lẫn tay chạy lên núi.
“ #$%^ ... mau mau!”
Lý Dật Phong thấy con mồi bỏ chạy gấp tới độ chửi bậy luôn mồm, xe còn chưa dừng hẳn thì hắn đã chạy ra, Dư Tội hô cẩn thận cũng không ăn thua, Lý Ngốc và Lý Dật Phong cũng gần như lao xuống xe, ngã lăn mấy vòng. Đội ngũ phía trước thanh thế càng kinh người, không khác gì đi đánh trận, nào gậy gộc, nào cuốc thuổng, nào dao dài dao ngắn, cả nam lẫn nữ, ông già lẫn trẻ nhỏ hô hào xông tới, chạy nhanh nhất là Trương Mãnh, bên cạnh là con chó chăn cừu Đại Bạch.
Tiếng chửi bới dậy đất, khắp bãi sông cứ như là đi bắt lợn vậy, ba tên trộm sợ vỡ mật, đuổi sát nhất là Lý Dật Phong, hai cái chân không thẹn là tập mua ba lê, thoăn thoắt chỉ nhìn thấy bóng, đuổi theo tên trộm tóc hoa râm mà hắn cho là nguy hiểm nhỏ nhất. Đuổi qua bãi loạn thạch, chạy hơn 1 km, chỉ cần vươn tay ra là tóm được đối phương, hắn phấn khích hô lên: “ Bắt được mày rồi.”
Bốp!
Người kia quay lại đấm một phát, Lý Dật Phong đang nóng lòng lập công không đề phòng, trúng đòn ôm mũi rú lên, chân loạng choạng vấp vào nhau, bị thôn ào ào vượt qua như ong vỡ tổ.
“ Bắt được rồi.” Rốt cuộc mấy thanh niên của thôn Giản Hà cũng ấn được một tên xuống, chính là lái xe, thế là một màn đấm đá diễn ra ngay tại chỗ:
Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương đỡ Lý Dật Phong lên, cái mặt hắn be bét máu vẫn rống lên: “ Kệ tôi, kệ tôi, bắt thằng vương bát đản đó cho tôi ... Úi da, đau chết đi, nó coi mình là trâu chắc, đánh mạnh thế cơ chứ.”
Lý Ngốc cố nhịn cười, Lý Thuyên Dương đã chạy trước rồi, Dư Tội tay lăm lăm cây gậy gỗ nhưng không truy đuổi, vì rõ ràng là không cần thiết nữa, nhất là Lý Thuyên Dương làm y mở mắt, tên nghi phạm đã chạy tới sức cùng lực kiệt, chậm lại một chút bị sợ dây thừng trong tay hắn quay vù vù ném ra, bắt lấy nghi phạm giật một phát, nghi phạm lảo đảo ngã xuống.
Khỏi cần phải kể tiếp nữa, tất nhiên là thôn dân lao vào đấm đá, Dư Tội cũng chẳng ngăn cản, cái thứ trộm trâu này nghe qua thì chẳng phải trọng tội gì, chỉ người ở đây mới biết chúng trộm con trâu còn hơn cả giết người, nên chúng chịu tội gì cũng đáng đời thôi, không cần gì phải thương xót. Ngẩng đầu nhìn ở lưng núi, Trương Mãnh đã xô ngã thằng cao lớn nhất, con chó trắng sủa liên hồi, thằng đó phản kháng cũng ghê lắm, còn bóp cổ Trương Mãnh, chẳng ngờ gặp đúng người rồi. Hai tay Trương Mãnh đấm ra như máy, chỉ một thoáng cái thằng vô phúc đó chỉ còn biết ôm đầu chịu đòn. Vương Tấn ở xa quát gì đó Trương Mãnh mới dừng tay, không thằng đó nhập viện khẩn cấp là chắc rồi, Trương Mãnh kéo cổ hắn lôi xềnh xệch về.
Một cô gái cao ráo ăn mặc thời thượng rẽ qua đám đông chạy nhanh tới, đôi mắt không rời Trương Mãnh một giây, thấy hắn ném nghi phạm xuống lề đường, hai tay ôm ngực, mặt si dại.
Đại Bạch sủa lớn chạy về khoe công với chủ, Trương Mãnh nhìn thấy Lệ Giai Viện đang hùng hổ như sài lang tức thì cười hệt thằng ngốc, mặc bốn bề nhốn nháo, đất trời chỉ còn hai người họ.