Không may rồi, rốt cuộc Lý Dật Phong ôm cái mũ chảy máu ròng ròng chạy tới cũng thấy cảnh đôi "gian phu dâm phụ" đang nhìn nhau đắm đuối, bần thần hết cả người, lẩm bẩm:” Các cậu nói chẳng lẽ tôi không đủ đẹp trai à?”
Lý Ngốc nhìn Cẩu thiếu gia hai mũi nhét giấy vệ sinh, mặt sưng húp, rối rít gật đầu: “ Đẹp trai, rất đẹp trai.”
Bộ dạng thảm hại như thế, Lý Thuyên Dương không nỡ nói lời trái lương tâm, Lý Dật Phong thì ngây dại nhìn Lệ Giai Viện thân thiết ôm cánh tay Trương Mãnh, hai mắt cay xè, đem đau khổ uất ức trút lên tên nghi phạm được bắt về: “ Con mẹ mày, đánh tao à ... Mặt tao đẹp trai như thế mà mày nỡ ra tay, mày đúng là muốn đoạn tuyệt với nhân dân rồi ... Mẹ mày chứ, nhìn một cái là biết loại vô văn hóa ... Không hiểu chứ gì, nghĩa là mày chán sống rồi đấy.”
Hai người anh em thân thiết Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương biết ý nhường ra để Lý Dật Phong áp giải nghi phạm mang tới chỗ hai tên trộm trâu còn lại, được thôn dân vỗ tay reo hò, coi như an ủi được phần nào nỗi đau của Cẩu thiếu gia, hắn tiện chân đá mỗi tên một cái. Thế nhưng quần chúng làm bừa thì được, cảnh sát không được phép, Lý Dật Phong bị Vương Tấn kéo sang bên giáo huấn, bên này giáo huấn thì không trông được quần chúng nữa, nhổ nước bọt, cầm gậy chọc, còn vo bùn tuyết ném. Vương Tấn hết hồn sợ xảy ra chuyện chỉ huy cảnh sát bao vây quanh nghi phạm, sai thôn dân kéo vải chùm xe tải.
Roạt, vải kéo xuống, năm con trâu bị nhốt trong không gian chật trội thấy chủ "ò ò " liên hồi, dù đã biết trước trâu ở đó, tiếng hò reo dậy đất, Vương Tấn gật đầu với Dư Tội đứng xa như người không liên quan, lấy sức hô: “ Bà con, chia người ra, trước sau một nửa, vây quanh xe cảnh sát, trở về xã.”
Câu này cực kỳ uy phong, cực kỳ đắc ý, đám đông nhốn nháo người lên xe máy, người lên xe nông dụng, tiếng nổ máy rồ rồ vang hơn cả pháo Tết, đội ngũ cảnh sát nhân dân đắc thắng rầm rộ kéo về.
Chuyện thế là xong, Dư Tội mỉm cười nhìn thôn dân mừng vui hớn hở, nhìn cảnh sát hả hê đắc chí, thong thả về xe, tắt còi cảnh sát vẫn kêu nãy giờ, cũng chính vì cảm giác này, y không nỡ bỏ bộ cảnh phục, vì y thích cảm giác đó, hưởng thụ cảm giác đó ...
Cảnh cổng sắt rỉ sét của đồn công an xã Dương Đầu Nhai đóng chặt, từ bốn giờ chiều về tới xã, sau khi nhốt nghi phạm lại, cửa cũng đóng lại, thôn xóm xung quanh nghe tin cảnh sát bắt được trộm trâu, hưng phấn khỏi nói, không ít người rảnh rỗi tụ tập ở ngoài đồn công an xem náo nhiệt, nhưng mà cửa đóng im ỉm, làm không ít người thất vọng.
Cửa tuy đóng nhưng bên trong không nhàn, thu thập chứng cứ trên xe, lấy mẫu vân tay của nghi phạm đem so sánh, còn lục được trên người nghi phạm chất hóa học tổng hợp. Đổng Thiều Quân đang hóa nghiệm, phải thừa nhận rằng những mánh khóe giang hồ đôi khi rất khó phá, với tri thức nhiều năm của hắn không rõ được dù chỉ là thành phần đại khái của thứ bốc mùi quái dị này.
Những người khác dưới sự chỉ huy của Chu Văn Quyên làm việc, một tiếng đồng hồ rồi mà chưa thẩm vấn, chỉ đạo viên Vương Tấn sốt ruột không đợi thêm được nữa rồi, định vào phòng đồn trưởng hỏi Dư Tội, nhưng nhìn y dựa lưng vào ghế nghịch đồng xu không dám làm phiền. Giờ ông ta hiểu rồi, đây là thói quen giống Thằng Ngốc gãi đầu vậy, đều là đang suy nghĩ. Hai tiếng sau trời tối, Vương Tấn ra ngoài vỗ về thôn dân, bảo họ về trước, phàm người hỏi vụ án đều mắng, nhà anh không mất trâu thì liên quan chó gì, đừng ngồi lê đôi mách.
Còn nhà mất trâu? Vương Tấn mắng càng dữ, trộm đã bắt được rồi còn sợ không đền trâu à? Sau Tết nếu không đền, tới nhà tôi dắt trâu về.
Thôn dân chất phác cười ha hả sau đó giải tán ai về nhà nấy, trên đường tất nhiên vẫn bàn tán không thôi, cứ tưởng năm nay có cái Tết buồn, không ngờ tin mừng tới cuối năm. Bắt được bọn trộm trâu rồi, tất nhiên là uy tín Tạ lão thần bị sụt giảm nghiêm trọng, thôn dân đơn thuần trực tiếp, nhổ nước bọt chửi bới, cái gì mà “nhị tiểu nhân”, nói quàng nói xiên, thiếu chút nữa oan uổng cho người tốt.
Chỉ đạo viên đóng cổng lại, gọi Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương đi nấu cơm, còn Lý Dật Phong ăn một đấm mà coi mình như anh hùng vậy, mũi dán băng dính nằm trong đội rên hừ hừ, Vương Tấn cảm khái, thằng bé từ trộm gà bắt chó trong thôn lại thành xung phong tuyến đầu bắt trộm, biến hóa thật khó tin nổi.
Cửa phòng đồn trưởng mở ra, Vương Tấn vội vàng hỏi:” Đồn trưởng, vì sao chưa thẩm vấn? Phải làm mau thôi, nếu không e rằng đêm dài lắm mộng.”
“ Thẩm vấn à ... Cho tôi tham gia với.” Lý Dật Phong nghe thấy một cái liền bật dậy xen vào giữa đồn trưởng và chỉ đạo viên:
Vương Tấn nhíu mày giơ tay lên định đánh, nhưng mà nhìn cái mặt hắn lại thôi, mắng:” Đừng gây loạn thêm nữa, mày làm được việc này chắc, ngồi đó nghe đồn trưởng an bài.”
“ Cháu có nói là cháu làm đâu, cháu giúp đồn trưởng cơ mà, chú Vương, chú yên tâm, con mẹ thằng nào mà dám không thật thà khai báo, đánh bỏ mẹ nó ...” Lý Dật Phong không biết là muốn tham gia thẩm vấn hay là trả mối thâm thù đại hận bị ăn một đấm kia, cũng có thể kiếm chỗ trút giận vì thất tình:
“ Tra tấn bức cung thì là bản lĩnh quái gì, lại dễ gặp phiền toái, tới đây ...” Dư Tội ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu thì thầm vài câu, Lý Dật Phong tuy không rõ tác dụng hay không nhưng vẫn gật đầu liên hồi, theo đó mà thực thi, giờ ai dám hoài nghi thủ đoạn vô biên của đồn trưởng nữa.
Chẳng làm gì cả, chỉ thả lái xe ra khỏi phòng giam nhỏ, tháo còng, thúc giục đi rửa mặt, sau đó tới đông sương phòng nơi đám cảnh sát thường tụ tập chơi bời. Lý Dật Phong sai Lý Ngốc xới cho hắn bát cơm, Lý Ngốc không muốn làm nhưng nghe nói là lệnh của đồn trưởng thì không dám làm trái, bê bát cơm đặt cái sầm lên bàn, lườm một cái, như đang nói: Ăn rồi chết nghẹn luôn đi.
Làm xong tất cả, Lý Dật Phong lật đật chạy đi báo cáo với Dư Tội:” Đồn trưởng, đem thằng tóc hoa râm ra xử đi, dám đấm em một phát.”
“ Nhầm rồi, đó là tên khó chơi nhất đấy, tóm thằng còn lại ra, thằng đó ngốc, dễ đối phó hơn.”
Trong phòng giam nhỏ, Ngưu Kiến Sơn quay mặt vào tường tỏ rõ thái độ chống đối, Hang Tử thì đứng ngồi không yên, mũi trông như củ tỏi, mắt như mắt gà, kéo con trâu ra cũng thanh tú hơn hắn, Lý Dật Phong căm ghét kéo còng lôi ra.
Hang Tử cầu khẩn: “ Anh ơi, em không cần trâu nữa, anh thả em ra đi.”
“ Đó không phải trâu của mày, mày trộm được mà dám ra điều kiện à? Đi mau.” Lý Dật Phong đá đít, lòng lại nghĩ đồn trưởng hay thật, nhìn một cái biết thằng ngốc:
“ Anh ơi anh ơi nghe em nói đã.” Hang Tử thấy cảnh sát không trả lời mình, cuống lên:” Thế này, thế này, em, em phạt tiền nhé.”
Ngay cả trình độ nghiệp vụ chẳng ra gì của Lý Dật Phong còn hiểu với giá trị vụ án lớn như thế, làm gì có chuyện nộp phạt là xong, khịt mũi đá một phát: “ Đi mau, vô văn hóa, mày tưởng mày là con nhà quan hay sao mà nộp tiền là ra?”
Hang Tử đi được một quãng thì sững sờ, vì hắn nhìn thấy lái xe Dương Tĩnh Vĩnh ngồi ở đông sương phòng, ăn cơm cùng với cảnh sát, tức thì máu dồn lên đầu, muốn xông tới đánh người, bị Lý Dật Phong đá đít vào văn phòng đồn trưởng.
Lý Dật Phong cũng muốn vào, Đổng Thiều Quân tóm cánh tay giữ lại trách: “ Dật Phong, cái tính này của cậu phải sửa, đừng có bắt được nghi phạm rồi liền không coi họ là người, không được tùy tiện đánh mắng.”
“ Đồn trưởng bảo tôi đánh đấy.”
“ Cái gì?” Đổng Thiều Quân không tin:
“ Thật đấy, anh ấy bảo tôi đem thằng kia đi ăn cơm, đối xử khách khí một chút, còn đối phó với thằng này thì thiếu khách khí một chút ... Buông ra, tôi vào xem.” Lý Dật Phong giật tay chạy đi:
Đổng Thiều Quân đứng ngoài do dự, rốt cuộc không vào, biết Dư Tội quyết làm việc gì thì không cản được, thở dài không quấy rầy thẩm vấn.