Hoặc có thể nói căn bản không phải là thẩm vấn, đến Lý Dật Phong còn thấy chán nữa là, chẳng có cảnh tưởng kích thích nghi phạm bị đánh đập tàn tệ, khóc lóc van xin, ngay cả vỗ bàn quát tháo cũng không có, chỉ đạo viên yên tĩnh như cô vợ nhỏ, Dư Tội thì còn chẳng buồn nhìn nghi phạm lấy một cái.
Căn phòng nhỏ im phăng phắc.
Thế này làm sao mà được, chẳng những Lý Dật Phong không chịu được, nghi phạm ngồi nửa ngày ngứa ngáy như có kiến đốt, hỏi viên cảnh sát già nghiêm nghị: “ Chú cảnh sát, vì sao không thẩm vấn cháu?”
“ Không ai hỏi thì mày không biết tự nói à, muốn lãnh đạo tốn công sao?” Lý Dật Phong sầm mặt dọa, đá nghi phạm một cái, bị Vương Tấn trừng mắt lên mới thôi:
Nghi phạm xoa mông, không đau, lại làm bộ hoảng sợ vô cùng: “ Tôi nói, tôi tự nói ... Chúng tôi định tới vùng núi này bắt vài con thỏ gì đó, không ngờ gặp mấy con trâu đi lang thang, nhất thời hồ đồ ma xui quỷ khiến dẫn xuống núi ... Chú cảnh sát ơi, cháu biết cháu sai rồi, tội cháu đáng chết, trong nhà còn cha già trên bảy mươi không ai nuôi, nể tình cháu phạm tội lần đầu tha cho cháu, lần sau cháu không dám nữa đâu.”
Rồi tự tay tát mình chan chát, giống như đã ăn năn hối lỗi lắm rồi.
Lý Dật Phong lúng túng không biết phải xử lý thế nào, thằng này nước mắt nước mũi dầm dề trông cũng thật đáng thương, mà trộm con trâu cải thiện cuộc sống đúng là quá đáng, hắn còn trộm chó trộm gà suốt.
Còn trong mắt Dư Tội thì chuyện khác, y đã chạm mặt không ít những thằng cặn bã giây trước còn hung tợn giây sau đã nhũn như chi chi, khóc lóc với chúng không phải là vấn đề, tội phạm là diễn viên.
“ Này, này, đừng khóc nữa ...” Dư Tội vỗ bàn, thằng trộm vẫn thút thít như cô vợ oan ức, làm y rống lên:” Đừng khóc nữa.”
“ Dạ, dạ, không khóc.” Hang Tử gật đầu, không khóc nữa:
“ Xem ra anh cũng là người thành thật đấy nhỉ?”
“ Vâng ạ, vâng ạ, em thật thà lắm, đúng là em bị ma xui quỷ khiến dắt trâu trong thôn đi.” Hăng Tử bộ dạng đau đớn vô cùng, hối thù đã muộn:
“ Ừ, thái độ không tệ, có thể giảm nhẹ hình phạt ... Có điều Chu Bảo Cường đúng không, ừm, vậy là anh trộm trâu sáng nay?” Dư Tội có vẻ khù khờ hỏi:
“ Vâng, vâng ạ, ở trên núi, bọn em nhìn thấy mấy con trâu ăn cỏ, nhất thời hồ đồ.”
“ Chuyện sáng nay thì chúng tôi biết rồi.” Dư Tội hơi ngả người tới: “ Nói chuyện tối qua đi, tối qua anh đi đâu?”
“ Không đi đâu cả, em ở Tấn Trung còn chưa về.” Chu Bảo Cường tỏ ra vô tội.
Vương Tấn cười, Lý Dật Phong cũng cười, kiểu cười làm nghi phạm thấy thiếu tự nhiên, ấp a ấp úng sửa lại:” Tối qua ... Ở trên đường, không rõ là ở đâu ... À ...”
“ Khoan đã.” Dư Tội cắt ngang lời ấp úng chuẩn bị khai báo của hắn, cầm tài liệu lên đọc: “ Chu Bảo Cường , thấy anh nói vất vả quá, để tôi nói thay cho nhé, tối ngày hôm qua anh và Ngưu Kiến Sơn, Dương Tĩnh Vĩnh lái xe tải từ đường quốc lộ 209 vào thành phố Đại Nguyên, đi được 37 km thì rẽ vào đường cấp 2, chừng 22 giờ các anh tới địa giới xã Dương Đầu Nhai, sau đó ba người hợp lực thả xe máy xuống, anh chở hai bao cỏ, nhân lúc đêm tối tới thôn Giản Hà ... anh vận chuyển cỏ tới con đường nhỏ ở lũng sông, còn bôi thứ mỡ mà trâu thích liếm lên đá, sau đó theo đường cũ trở về. Sáng nay các anh đợi trên núi, chờ trâu ngửi thấy mùi men theo cỏ mà đi, sau đó dắt trâu qua núi, đưa lên xe ... Anh còn thấy chỗ nào chưa nhớ ra không, tôi nói cho mà nghe.”
Chu Bảo Cường mắt nhìn trân trân, mồm cứ mở ra khép vào một cách vô thức như gặp ma giữa ban ngày, đó là toàn bộ việc hắn làm từ tối qua tới giờ, nhưng thần không biết quỷ không hay mà.
Không, tuyệt đối không thể có người nào biết được, chỉ có ba người bọn họ ... Vừa nghĩ tới đó Chu Bảo Cường rùng mình nhìn về phía đông sương phòng, chắc chắn là cái thằng chết nhát đó khai ra rồi, hai hàm răng hắn siết lại.
Dư Tội không hỏi vội, cho thời gian để hắn tự thấm, quan sát sắc mặt biến đổi biết tới lúc, thở dài làm ra vẻ người tốt:” Bảo Cường, nghĩ thoáng một chút đi, dù sao chuyện cũng đã như thế rồi, đã có người giành công đầu của anh ... À, hay là thế này đi, anh khai ai là người dạy anh chiêu này, đừng nói là anh tự nghĩ ra nhé, bằng vào trình độ anh làm sao chế được thuốc ấy, sao, có cần phải nghĩ thêm không?”
Chu Bảo Cường như gãi trúng chỗ ngứa, tính toán xem nên khai ra cái gì, hoặc nên lôi theo ai để giảm bớt tội ...
“ Tôi thấy không cần nữa.” Dư Tội buông một tiếng thở dài, đứng dậy: “ Chu Bảo Cường, anh đúng là tên trộm thất bại, đã ba mấy rồi mà chưa có vợ ... Còn có rất nhiều kẻ khác dựa vào nghề này mà làm giàu đúng không? Tôi thấy bi ai thay cho anh đấy, mấy năm qua mất bao nhiêu trâu như vậy, xem ra tính hết lên đầu anh là được rồi.”
Chu Bảo Cường thấy đối phương hiểu lầm mình không muốn khai, cuống lên: “ Không phải do chúng tôi làm.”
“ Vậy thì ai, thủ pháp giống như của các anh kia mà?” Dư Tội nói rất nhanh;
“ Đám Lão Thất làm, phía bắc không còn dễ kiếm ăn nữa, hắn gọi điện bảo chúng tôi xuống phía này, nói là dễ ra tay, nên chúng tôi tới.” Chu Bảo Cường đáp vội:
“ À, tôi nói mà người anh em Bảo Cường sao phạm vào tội lớn thế được, đúng không chỉ đạo viên?” Dư Tội làm bộ choàng tỉnh:
Vương Tấn mặt mày từ đầu tới cuối lạnh tanh gây áp lực không hề nhỏ:” Ừm bằng vào thái độ của Bảo Cường hoàn toàn có thể xin khoan hồng, phải rồi Bảo Cường, cỏ tươi của các anh là trồng trong nhà kính hả?”
“ A, vâng ạ ... Dải Trấn Xuyên có rất nhiều nhà kính trồng loại cỏ này.” Chu Bảo Cường thuận miệng hỏi:
“ Mùa đông thế này chắc là giá đắt lắm.” Dư Tội giọng điệu tựa tán gẫu:
“ Bảy tám đồng một mớ, đắt còn hơn cả rau xanh.”
“ Chẳng lẽ chuyên môn trồng để cho trâu ăn?” Vương Tấn lấy làm lạ, nuôi trâu thế thì sang quá:
“ Không ... Không phải, chuyên môn bán cho người trộm trâu.” Chu Bảo Cường ấp úng đính chính:
Lý Dật Phong dùng cả hai bịt lấy miệng mới ngăn được tiếng cười, gặp ánh mắt của Dư Tội, biết điều lui ra ngoài, khỏi phải nói, thằng trộm trâu sẽ từng bước từng bước bị hai người này lừa xuống hố.
Quay trở lại đông sương phòng, cảnh bên này còn hay hơn, cả một đám cảnh sát bao vây quanh tay lái xe nhìn chằm chằm với ánh mắt cực kỳ bất thiện. Lái xe nuốt trợn nuốt trạo mấy miếng cơm chan nước mắt, Đồng Thiều Quân thì nhỏ nhẹ khuyên giải, cái gì mà tuy anh là nghi phạm, chúng tôi vẫn coi anh là người, ăn thêm vài miếng cơm cho có sức, Chu Văn Quyên mới là ác nhất, bê cho hắn bát canh nóng, nhỏ nhẹ bảo hắn uống cho ấm bụng. Úi da, thế làm sao người ta sống nổi nửa, lái xe bật khóc thành tiếng, thút tha thút thít không ngừng.
Lý Dật Phong thấy cảnh đó chửi:” Đừng khóc nữa, khóc cái rắm ấy, muốn thành thật khai báo được khoan hồng cũng muộn rồi, đồng bọn của mày đã khai hết trong phòng đồn trưởng.”
“ Cậu xéo qua một bên.” Đổng Thiều Quân không vui đuổi:
Lý Dật Phong còn muốn cãi nhau, không ngờ nghi phạm lau nước mắt nói: “ Tôi biết sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay, ác giả ác báo, các anh hỏi gì thì hỏi đi, tôi không ăn nổi.”
Đổng Thiều Quân ngớ người, không ngờ rằng mình chỉ muốn theo đuổi lý tưởng phạm nhân cũng có nhân quyền vậy mà có thu hoạch ngoài ý muốn, xua tay đuổi hết những người khác đi, cùng Chu Văn Quyên ngồi xuống bên bàn ăn, nhỏ nhẹ hỏi chuyện, lái xe vừa nức nở vừa kể ra.