Đám cảnh sát xã quê ngoài sân ăn cơm bàn tán rôm rả, đề tài từ chuyến này được huyện thưởng bao nhiêu tiền, đến cuộc truy bắt như phim hành động hôm nay, đều nói sau này ở xã tha hồ vênh mặt mà đi. Nói nhiều nhất vẫn là vụ thẩm vấn vừa xong, thực sự không sùng bài không được, người ta đúng là có trình độ có tố chất hơn mình, không cần một cú đấm nào vẫn khuất phục được nghi pham.
Chỉ có đúng một tiếng nói không hài hòa, Lý Dật Phong vừa ăn vừa chửi:” Chẳng có chút khiêu chiến nào, chưa qua đêm mà đã khai rồi ... Mũi tôi bị đấm một cú không đòi về được nữa.”
Đám cảnh sát cười khùng khục, đều nhìn hắn như nhìn trò cười, không ai phụ họa hắn, không trách được mọi người, ai chẳng mong mong chuyện này mau chóng được giải quyết.
Một lúc sau Chu Bảo Cường đầu cúi gằm đi ra, được cho đi ăn cơm, Dư Tội nghe nói Đồng Thiều Quân thuyết phục được lái xe, thêm hai vụ án trộm trâu nữa, đều do chính hắn lái, hưng phấn đấm người bạn học mấy cái. Nhưng mà thẩm vấn đến người thứ ba thì kẹt, tên Ngưu Kiến Sơn tuổi trên 50 này là đá khó nuốt, dù có khẩu cung của hai tên đồng bọn cũng sống chết không nhận, chối sạch.
Chu Bảo Cương nói tôi trộm á, làm gì có, hắn là thằng ăn trộm, sao lại tin một thằng ăn trộm. Trộm cùng tôi? Không thể nào, hắn là cái thá gì? Lái xe khai ra tôi? Khai cái gì, tôi có quen hắn đâu, tôi chỉ bắt xe đi nhờ.
Bất kể đưa chứng cứ hay lời khai, hắn cũng chối, loại người này không nhiều, nhưng cũng chẳng phải hiếm, lĩnh vực nào chẳng có những chiến sĩ kiên cường và đấu sĩ ngoan cường, tội phạm cũng không ngoại lệ, nhưng mà dưới tình huống nhân chứng vật chứng đầy đủ còn chối kiểu này làm Dư Tội nổi cáu vỗ bàn rống lên:” Lý Dật Phong vào đây.”
Cẩu thiếu gia đợi câu này từ lâu, sắn tay áo hùng hổ xông vào, quệt cái mũi dán băng, nhìn chằm chằm nghi phạm, nghi phạm là loại cứng mềm không ăn thua, đáp lại bằng ánh mắt khinh bỉ. Vương Tấn đá Dư Tội dưới bàn, ý bảo chuyện này không nên để Lý Dật Phong xen vào, tên này không biết chừng mực dễ xảy ra chuyện.
Dư Tội chỉ nghi phạm:” Thả hắn ra.”
“ Hả, thả? Anh bảo thả hắn ấy à?” Cẩu thiếu gia trừng mắt phẫn nộ:
“ Đúng, thả, hắn không làm gì cả, chúng ta không lý do gì để giam giữ đúng không?” Dư Tội cười gằn: “ Trước khi thả đưa tới thôn mất trâu đi một vòng, để xem có quần chúng nào nhận ra tên trộm trâu này không ... Nếu không thì thả luôn, thả rồi thì xảy ra chuyện gì không liên quan tới chúng ta.”
Vương Tấn lồi mắt, biết hỏng chuyện rồi, bách tính còn thù hận sâu hơn Cẩu thiếu gia trăm lần, Lý Dật Phong thì hớn hở, xông tới túm cổ áo nghi phạm muốn lôi đi ngay tức thì, trò này quá hay.
Ngưu Kiến Sơn ba hồn bảy vía bay sạch, biết rơi vào tay thôn dân chỉ chết uổng, lúc đó mồm mép thế nào vô nghĩ mà thôi, chân móc vào chân bàn: “ Đừng đừng, tôi khai, tôi khai, tôi trộm trâu, được chưa?”
Xem ra tên này từ nông thôn mà ra đây, cho nên mới có nhận thức nhanh như vậy, Dư Tội đẩy Lý Dật Phong: “ Đưa đi mau … tao không trị được mày thì có người trị được ... Mày là chó gì dám chống đối tao, khách khí thì mày tưởng mày giỏi à, thứ súc vật như mày chết bớt càng tốt.”
Lý Dật Phong nghe đồn trưởng chửi bới vừa tai lắm, nhưng nghi phạm không chịu đi, gọi thêm Lý Ngốc vào, Ngưu Kiến Sơn dùng tay ôm lấy bàn, la: “ Đừng, đừng đưa tôi đi ... Tôi khai.”
“ Mày đừng khai, tao chẳng muốn nghe, đi mà khai với thôn dân.” Dư Tội gạt cả Vương Tấn sang bên, hai tên kia kéo Ngưu Kiến Sơn kêu gào thảm thiết lên xe, y còn ai bài người trông nhà, hai chiếc xe chở nghi phạm tới Quan Âm Trang:
Đổng Thiều Quân không hiểu, vì sao lại tới Quan Âm Trang, có liên quan gì tới nhóm này đâu, nhĩn xe đi rồi hỏi Chu Văn Quyên:” Thế là sao, chuyện ở Quan Âm Trang không phải do hắn làm, sao lại sợ như thế?”
“ Ánh sáng pháp luật chưa chiếu được tới nơi này.” Chu Văn Quyên cười tủm tỉm nói một câu thâm thúy, chẳng giải thích thêm:
Đổng Thiều Quân càng lúc càng thấy quái, tóm lấy Tiểu Cao hỏi nhỏ xem ở quê bắt được trộm giải quyết ra sao, cảnh sát Cao trở lời thản nhiên như không, đánh chết chứ còn làm sao?
Rồi, không còn gì để hỏi, chỉ biết cảm thán, pháp luật chưa phổ cập được cho cảnh sát đào tạo bốn năm năm trời như Dư Tội, nói gì tới người dân.
Rất nhanh, nhanh hơn trong tưởng tượng, chưa tới Quan Âm Trang mà Ngưu Kiến Sơn khai vanh vách, không hỏi cũng khai, xe vẫn đi vào thôn, giải hắn tới ủy ban thôn, bà con nghe tin quả nhiên là cuốc thuổng lăm lăm bao vây ủy ban, thi thoảng có người hô lên một câu làm nghi phạm sởn gai ốc: “ Chú Tần, đừng thẩm vấn nữa, giao cho chúng tôi đi.
“ Thứ đó cần gì phí nước bọt, cứ cho một trận là chừa, dám trộm trâu à?”
Dưới uy hiếp bất kể lúc nào cũng có thể mất mạng, nghi phạm sao dám phật ý cảnh sát, khai hết luôn, hết tội bản thân rồi thì khai thêm đồng nghiệp, chỉ sợ ngừng nói bị ném ra ngoài kia.
……. ……….
“ Căn cứ vào thẩm vấn sơ bộ của chúng tôi với nghi phạm, người đúng đầu nhóm này là Ngưu Kiến Sơn ... Theo hắn khai vụ trộm trâu ở Quan Âm Trang là do một nhóm khác làm, tên cầm đầu biệt danh Lão Thất, nghề trộm trâu của hắn học được từ Lão Thất, tổ chức của bọn chúng rất nghiêm ngặt, rốt cuộc Lão Thất danh tính là gì thì hắn không rõ. Phương thức tổ chức của bọn chúng là, Lão Thất cung cấp cỏ và chất hóa học dụ trâu, thậm chí nói với bọn chúng nên ra tay ở đâu, sau đó do người dưới tổ chức nhân thủ, gây án ở khu khác, sau khi thành công, chúng giao hàng ở điểm quy định.”
Chu Văn Quyên báo cáo thu hoạch hai tuần qua ở xã Dương Đầu Nhai, lượng lớn hình ảnh địa hình, xe gây án, nghi phạm tham gia, chuyến đi này thu hoạch lớn, cô thấy rõ được sự tán thưởng trên mặt Thiệu Vạn Qua, vị đội trưởng này rất ít khi khem người khác ... Trừ Giải Băng.
Ngồi bên cạnh Thiệu Vạn Qua là Mã Thu Lâm và Đổng Thiều Quân vừa ở xã Dương Đầu Nhai về. Hôm nay đã là 29 tháng Chạp rồi, đáng lẽ hôm nay là bỏ công việc xuống mà nghỉ ngơi, nhưng không nén được hưng phấn, cùng đám hậu bối thương thảo cái vụ án hoang đường này.
Từ phân tìm ra tuyến đường mất trâu, từng bước một vén màn bí mật trâu bỗng dưng biến mất, Thiệu Vạn Qua bội phục nhãn quang của xử trưởng Hứa, ngay cả món kỹ thuật đó cũng không bỏ qua, ai mà ngờ đúng là hữu dụng: “ Thiều Quân, đã phân tích ra thứ thuốc mà bọn chúng dùng chưa?”
“ Tạm thời chưa, nhưng đã phân tách được thành phần, thành phần giống MG, do khoáng vật hợp thành, đun lên cho thêm vào loại thực vật, giống Trung dược vậy, rất khó xác định chuẩn xác.” Đổng Thiều Quân khách quan nói:
Mã Thu Lâm xen vào: “ Chuyện này có thể gác sang một bên, trên giang hồ có nhiều nghề có bí kỹ bất truyền, không dễ tiết lộ ra ngoài hay bị khám phá đâu, chỉ cần biết thủ đoạn của chúng là được rồi, hiện nên tập trung khai thác nghi phạm.”
“ Nghi phạm đâu rồi?” Thiệu Vạn Qua nóng ruột hỏi:
“ Đã giam giữ hình sự ở trại giam huyện, chưa xin lệnh bắt, theo ý đồn trưởng Dư không nên gây động tĩnh quá lớn, đợi tra đám cấp trên.” Chu Văn Quyên trả lời:
“ Vậy có kết quả chứ?” Bắt từ hai hôm trước rồi, Thiệu Vạn Qua cho rằng đã khai gần hết:
Câu này lại làm Đổng Thiều Quân nhíu mày: “ Coi như là làm trăm điều sót một điều, theo lời khai của Ngưu Kiến Sơn, địa điểm giao hàng của chúng ở ngã ba trên đường cấp hai, hôm đó bắt giữ huy động tới hơn hai trăm thôn dân, động tĩnh quá lớn, e là kinh động bên trên rồi.”