Thiệu Vạn Qua thất vọng lắm, nhưng dù sao bằng trình độ cảnh sát xã mà phá vụ án này là khá rồi, quay sang Mã Thu Lâm: “ Chú Mã, vất vả cho chú rồi, vụ án này tôi chưa hiểu lắm.”
Mã Thu Lâm cười:” Chỗ nào chưa hiểu?”
“ Chú xem vụ mất trâu đầu tiên và thứ hai chênh nhau một ngày, mà vụ thứ ba lại chênh 8 ngày, kỳ quái là làm sao xác định được thời gian địa điểm gây án, dựa vào chứng cứ tiền kỳ không thể đoán ra. Lực lượng ở xã làm gì đủ để cắm chốt theo dõi địa bạn rộng như thế?” Thiệu Vạn Qua xem qua bản đồ của xã Dương Đầu Nhai chỉ có thể lắc đầu, quá mênh mông, núi non trùng điệp, nếu nói hẻo lánh thì toàn bộ thôn trong xã đều hẻo lánh:
Mã Thu Lâm lắc đầu: “ Chuyện này tôi không giải thích được vì không phải tôi phán đoán ra.”
“ Vậy là Dư Tội sao?”
“ Đúng, tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy không trả lời, ha ha ha.” Mã Thu Lâm không có vẻ gì là không vui:
“ Hả, lại còn muốn giấu riêng à?” Thiệu Vạn Qua nhíu mày, hắn hiểu một chút về chàng trai này, đầu óc y không thể lấy lẽ thường mà đoán, nếu không chẳng bị đuổi tới Dương Đầu Nhai:
“ Cái này cũng tạm gác sang một bên, hỏi cậu ấy sau đi ... Vấn đề là tiếp đây làm thế nào? Cậu có xét tới việc viện trợ một tay không?” Đây là mục đích chuyến đi của Mã Thu Lâm, lực lượng cảnh sát xã quá mỏng:
“ Chuyện này ...” Thiệu Vạn Qua khó xử: “ Vụ án xảy ra ở Dương Đầu Nhai, đội hai xen vào không ổn, bọn họ báo cho cục công an huyện rồi chứ?”
“ Báo rồi, cục trưởng ra ngoài học tập, phó cục trưởng thì về quê, văn phòng chỉ có một người trực, chỉ đạo viên đi hai lần mà không gặp ai có thể quyết định.” Chu Văn Quyên có chút giận:
Từ trên xuống dưới thì một cuộc điện thoại là đủ, từ dưới lên trên đừng hi vọng gì, cách làm việc của đơn vị là thế, với lại cấp bậc đồn công an xã quá thấp, không ai coi trọng tiếng nói của họ.
Huống hồ tết nhất thế này tìm lãnh đạo chỉ có ở nhà riêng thôi, mất vài con trâu, muốn được bên trên coi trọng thì khó lắm, cả đội hình sự như bọn họ còn bắt đầu cho nghỉ nữa là.
Mã Thu Lâm biết chỗ khó của hắn, nói nhỏ:” Từ phương thức gây án mà xét, rất giống với hàng loạt vụ mất trâu trên địa bàn tỉnh, theo như nghi phạm khai, chúng không dưới 5 lần được Lão Thất cung cấp tang vật ... Vạn Qua, vụ án ở xã Dương Đầu Nhai chỉ là một góc của tảng băng chìm, miếng bánh lớn cỡ nào tôi chưa dám đoán.”
“Ý chú là ... gộp án?” Thiệu Vạn Qua hiểu ngay, nếu thế thì đại đội hai có lý do để xin bên trên tham dự:
“ Đúng.”
“ Khả năng cao cỡ nào?”
“ Rất cao.”
“ Lý do?” Thiệu Vạn Qua cẩn thận hỏi:
“ Vạn Qua đừng mang giọng điệu quan cách ra nói với tôi, muốn lý do à, không có đâu, cả chứng cứ cũng không.” Mã Thu Lâm cười nhạt, đến cả thằng nhãi này cũng học được trò đùn đẩy dây dưa, thể chế này đúng là chẳng tha một ai, có điều ông ta chẳng phải tới cầu cạnh người khác mà tới đưa bánh, không biết nắm bắt lấy thì chịu thua rồi.
“ Được rồi để tôi xin chỉ thị cục.” Hồi lâu sau Thiệu Vạn Qua quyết định:” Nếu không được tôi thông báo cho huyện, cùng thảo luận để bọn họ hỗ trợ phía dưới.”
Nghe là biết hắn chỉ ngại thể diện Mã Thu Lâm mà nói thôi, Đổng Thiều Quân và Chu Văn Quyên thất vọng lắm, xin chỉ thị, thảo luận, thông tri ... Toàn là từ trong công văn, nói trắng ra là đối phó, đi hết mấy quy trình thu tục này phải đợi qua rằm tháng Giêng, khi đó thì cơm canh nguội lạnh hết rồi.
Thiệu Vạn Qua lấy làm lạ, sao ba người quay về này như thành người của xã Dương Đầu Nhai vậy, nghe thấy không ủng hộ là xuống tinh thần:” Mọi người sao thế, vượt địa bàn phá án phải được cấp trên đồng ý, mà chuyện này không báo cho huyện là không thích hợp, không thể vươn tay dài như thế, chẳng lẽ cướp công lao của người ta à?”
“ Vậy ý anh là?” Đổng Thiều Quân dè dặt hỏi:
“ Mai đã là 30 Tết, lúc này mọi người bảo tôi phái ai đi được, quanh năm công tác vất vả rồi ... Đợi mùng 8 đi làm, tôi sẽ xin chỉ thị cục, chấp hành nhiệm vụ ngoài địa bàn phải phối hợp chứ.”
Nghe thế càng thất vọng, Mã Thu Lâm xua tay:” Thế thì thôi đi, lúc đó muộn rồi.”
“ Muộn sao? Trộm cũng nghỉ Tết chứ.”
“ À, trộm thì nghỉ, nhưng họ thì không ... chắc là trên đường truy bắt rồi.” Mã Thu Lâm nói bằng giọng tán thưởng:
“ Cái gì, truy bắt, bằng vào mấy cảnh sát quê ấy à?” Thiệu Vạn Qua suýt bật cười, ngay cả đội hình sự bọn họ đi truy bắt còn thường xuyên gặp chuyện bất trắc, huống hồ là cảnh sát xã, đúng là không tự lượng sức:
“ Đúng vậy, khi chúng tôi trở về thì cậu ấy đã lập kế hoạch truy đuổi theo nghi phạm Lão Thất rồi, cậu ấy không suy nghĩ nhiều như vậy.”
Thiệu Vạn Qua như có gai sau lưng, hiểu vì sao ba người kia lại có thái độ thất vọng về mình, không phải lúc nào cũng lấy vấn đề quy định, nguyên tắc ra, dù sao con người có cảm xúc.
“ Có biết vì sao tôi tán thưởng chàng trai đó không, vì cậu ấy và cậu từng giống nhau, dù húc vỡ đầu cũng không quay lại, còn lý do, tôi cho cậu lý do, tìm về trâu bị mất cho thôn dân.” Mã Thu Lâm khe khẽ lắc đầu nuối tiếc:” Thế thôi.”
Thiệu Vạn Qua trầm ngâm, khi ba người kia đứng dậy ra cửa phòng mới nói: “Được, tiền trảm hậu tấu, tối phải một đội đi theo.”
......
Xe vào số, hơi lảo đảo chồm lên, làm Lý Dật Phong hoảng sợ ôm lấy lưng ghế, mấy lần rồi, hắn không nhịn được nữa: “ Mãnh ca, anh cẩn thận một chút chứ, có mấy cái mạng nhỏ trong tay anh đấy.”
Đúng thế, người ngồi phía sau đầu sợ tái mặt giữ tay vịn, Trương Mãnh quay đầu mắng: “ Các cậu sợ, chẳng lẽ tôi không sợ chắc, tôi bao giờ lái Land Rover đâu, cái xe này đạp ga một cái là vọt lên hơn một trăm.”
“ Vậy anh lại chậm một chút chứ.” Lý Ngốc vã mồ hôi kêu:
“ Nhanh lên, cái xe kia từ cửa cao tốc Tấn Trung vòng qua Đại Vận, theo Văn Quyên tra xét từ ghi chép giao thông, chúng xuống xe ở Khúc Ốc Khẩu ... Hẳn chỉ loanh quanh dải đó thôi, còn hơn 40 km nữa, tới được trước buổi trưa ...” Dư Tội ngồi ở ghế phụ lái giục, vừa nói vừa xem hình ảnh giám sát giao thông:
Đó là hình ảnh tìm được nhờ căn cứ vào lời khai của Ngưu Kiến Sơn, theo như hắn khai, thông thường là chiếc xe tải biển H1243 đó phụ trách tiếp nhận tang vật, tra biển số xe là biển giả, nên manh mối đầu tiên là men theo chiếc bóng ma đó.
Hồi lâu sau không thấy ai đáp lời, quay lại thì mấy tên kia im re:” Sao thế?”
Lý Dật Phong chỉ Trương Mãnh, Lý Thuyên Dương và Lý Ngốc không dám lên tiếng, sợ ảnh hưởng tới Trương Mãnh lái xe, cái thằng Súc Sinh lái xe cũng hung, đường giới hạn 100 km/h, vậy mà hắn thi thoảng vọt lên 150, sau đó lại tụt xuống 90, Dư Tội nãy giờ không để ý, hiện cũng cảm thấy uy hiếp rồi, nhỏ giọng nói nhỏ: “ Súc Sinh, kể chuyện sinh hoạt tình cảm của anh đi ... Tôi thấy Hổ nữ hình như có ý với anh.”
“ Ha ha đương nhiên rồi.” Trương Mãnh lòng phơi phới, xe ổn định dần:
“ Chúng tôi đều ủng hộ anh, hai người nếu thành một đôi, toàn bộ anh em sẽ chúc mừng.”
“ Vậy cảm ơn các anh em, phải rồi, không phải tôi nói dối, gặp Giai Viện mới phát hiện ra, trước kia đã quá thành kiến với người có tiền.” Trương Mãnh dùng một loại giọng điều ngập tràn hạnh phúc nói, tính cách Giai Viện rất tốt, biết quan tâm tới người khác, con người Giai Viện lương thiện, làm không ít chuyện tốt cho thông dân, chuẩn bị năm sau làm đường, còn nói từ khi gặp hắn, thành kiến với cảnh sát thay đổi:
Nói đi nói lại chỉ mấy câu, dù sao tốc độ xe chậm lại rồi.