Nhìn bảng chỉ tốc độ chỉ còn 60 km/h Dư Tội và Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương cùng thở phào, nhịp tim đều lại, không còn lo cho cái mạng nhỏ nữa, chỉ có mặt Lý Dật Phong ngày càng tái, tay vẫn nắm chặt lưng ghế tới trắng bệch.
Lý Ngốc thấy mắt Lý Dật Phong nhìn Trương Mãnh như muốn ăn tươi nuốt sống, sợ xảy ra chuyện, chọc Dư Tội. Dư Tội đau đầu, thù hận đoạt vợ, ai mà trách được, song trầm giọng hỏi: “ Dật Phong sao thế, có phải là xe đi chậm quá không thích, muốn Mãnh ca làm quả tăng tốc lên vài trăm km/h cho đã?”
“ À, không sao, em không sao.” Lý Dật Phong choàng tỉnh, đem tình cảm và tính mạng lên bàn cân, hắn biết cái nào quan trọng hơn:
Thế là bình an tới được Khúc Ốc, rời đường cao tốc, lực lượng phố hợp phía sau đã theo kịp, Chu Văn Quyên đã gừi cho y cách liên hệ với cơ cấu quản lý giao thông đương địa, cho thời gian chính xác, dễ dàng tra được hướng đi của chiếc xe ma kia, nhưng bực cái là chúng không dừng ở đây, lại tới thành phố khác.
Dực Thành, cách nơi này hơn 60 km.
Dư Tội bực, vừa rời chi đội cảnh sát giao thông gặp còn có người bực hơn, Lý Dật Phong kéo y sang bên, nhìn sắc mặt là biết hắn muốn gì.
Quả nhiên Lý Dật Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn về xe: “ Đồn trưởng Dư, anh nói đi .. Cái tên Súc Sinh ấy con mẹ đó cướp gái của em rồi, em em ...”
“ Còn chưa cướp được, bọn họ mới chỉ có thiện cảm với nhau thôi.” Dư Tội hết lời an ủi, vừa phải phá án lại vừa ổn định tinh thần đội ngũ, làm lãnh đạo đúng là khổ:
“ Cách bị cướp không xa nữa.” Lý Dật Phong sờ mũi:
Tại anh cả đấy, xúi em đi bắt trộm, giờ ăn một đòn thế này, ngay Hồ nữ cũng không thèm nhìn.”
Cái thằng này bản tính không xấu như ấn tượng ban đầu, chẳng qua chỉ ham chơi, không nắm được giới hạn, người lớn xung quanh chỉ biết một mực đe nẹt dọa dẫm hắn, không nhìn ra cái tốt của hắn. Dư Tội khoác vai thân tình: “ Dật Phong, cậu không thấy đây là một cơ hội tuyệt hảo à?”
“ Cơ hội gì?” Lý Dật Phong thộn mặt, sao khó khăn gì trong mắt đồn trưởng cũng thành cơ hội như thế?
“ Có người cạnh tranh với cậu, chẳng lẽ đó không phải là cơ hội tốt à, cậu nghĩ xem, vì sao cậu lại thích Hổ nữ?”
“ Vì sao?”
“ Vì cậu không có được, ví như giờ cậu đi mát xa, em gái cởi sạch trước mặt cậu cũng không khiến cậu quá hứng thú, kéo quần lên cái là quên đúng không?”
Lý Dật Phong gật đầu ngay: “ Đúng thế thật, hôm nọ em chỉ ôm cô ấy một cái, phản ứng rất kịch liệt.”
“ Thế thì đúng rồi, theo tôi thấy Hổ nữ đang cố ý chọc giận cậu, cô ấy thân cận với Trương Mãnh chính là để cho cậu nhìn ... Cơ hội là ở đó, điều này thể hiện biến chuyển tâm lý trong lòng cô ấy, thể hiện đi, để cho cô ấy thấy cậu còn hơn Trương Mãnh. Còn thằng Súc Sinh đó, quan tâm làm gì, không ở xã chúng ta mấy ngày đâu, còn là phạm sai lầm tới chỗ chúng ta giải khuây thôi.” Dư Tội tìm cách vỗ về Cẩu thiếu gia:
“ Anh nói cũng phải ...” Lý Dật Phong nghe thấy bùi bùi tai:
“ Đi, tới Dực Thành bắt tên đầu sỏ về, cậu sẽ là anh hùng toàn huyện, Hồ nữ lại chẳng điên đảo vì cậu ... À phải, cậu lái xe, cái thằng Súc Sinh đó lái làm tôi đứng tim ... Loại ấy làm sao Hổ nữ nhìn trúng được, kém cậu xa quá.”
Lý Dật Phong kiếm được điểm cân bằng tâm lý, dương dương đắc ý theo sau đồn trưởng Dư, lái xe lên đường.
Buổi chiều hôm đó bọn họ tới được Dực Thành, thành phố cấp huyện, nhân khẩu chưa tới một triệu, nhưng bước chân vào khu nội thành, cảm giác được mức độ phồn hoa đông đúc không hề thua kém tỉnh thành. Đặc điểm nổi bật nhất là số lượng công trình phong cách cổ rất nhiều, nhưng không phải loại kiến trúc cổ hay thấy trên TV, rất lạ, cứ như đi lạc vào xứ khác.
Đám Lý Ngốc chỉ trỏ ngoài đường ố á luôn mồm, đây là thành phố xa lạ, bằng vào địa điểm cái xe ma đỗ lại, có thể tìm thấy manh mối không? Dư Tội ôm hi vọng một phần vạn, xuống xe nhìn phố xa người qua kẻ lại tấp nập, đường phố, cảnh quan đều lạ, thậm chí tiếng địa phương còn nghe chẳng hiểu, mày nhíu lại.
Ở nơi lạ nước lạ cái thế này phải dựa vào lực lượng cơ sở, vì thế bọn họ hỏi đường tới đồn công an gần nhất.
“ Đồng chí, cho tôi hỏi, đây là đồn công an Hạ Lãng à?” Ra bên ngoài, Lý Dật Phong biết khôn thu mình lại, hỏi chuyện rất khách khí:
“ Không nhìn biển à, hay là không biết chữ?” Dân cảnh trực ban cáu kính, liếc một cái, mắt lại chăm chăm nhìn màn hình vi tính, đang chơi game:
“ Chúng tôi từ tỉnh thảnh tới, đồng chí, chúng tôi đang truy theo một vụ án, thông báo phối hợp điều tra hẳn là phát tới đồn rồi.” Lý Dật Phong vẫn hết sức khách khí, đồng thời cáo mượn oai hùm một phen:
“ Xem khi nào rồi đi, nếu công văn chuyển qua fax tự động thì chẳng ai xem đâu.”
“ Hả, chưa tới 5 giờ mà?”
“ Chỉ biết nhìn giờ mà không biết nhìn ngày à, hôm nay là 29 Tết rồi, đừng nói là cảnh sát, đến tội phạm cũng về quê ăn Tết rồi, năm sau hẵng tới, chăm chỉ thế làm quái gì? “ Dân cảnh trả lời rất lưu manh:
Mẹ nó, cái thằng này có cái bộ mặt chó nó cũng không ưa nổi, Cẩu thiếu gia chẳng lịch sự nữa, lửa giận bốc lên quát: “Gọi đồn trưởng ra đây.”
“ Không có.”
“ Gọi chỉ đạo viên ra đây.”
“ Không có.”
“ Có tin tôi đi tìm cục trưởng các anh không?” Lý Dật Phong uy hiếp:
“ Thì đi đi, đừng nói cục trưởng, anh mà tìm được cán sự trong cục cũng là giỏi rồi.” Dân cảnh chẳng thèm nhìn, tay vẫn gõ phím liên tục:
Mặc dù Lý Dật Phong thường xuyên bỏ việc trốn làm, nhưng cho tới hôm nay hắn mới nhận ra hành vi đó đáng hận thế nào, mặc dù thừa hiểu chuyện cơ quan nhà nước, song đến khi bản thân gặp phải mới ghét cay ghét đắng. Nhưng ở nơi xa lạ, rời người đương địa thì bước một bước cũng khó, ít nhất là không hiểu tiếng địa phương, vì thế giận mấy mục phải nhẫn nhịn, hạ giọng xuống nói khó: “ Đồng chí, chúng tôi chạy mấy trăm km tới đây, lạ nước lạ cái, cần một người dẫn đường ... Anh xem có thể …”
“ Đồng chí, không phải là tôi không giúp anh, nhưng mà còn 40 phút nữa là hết giờ làm, vả lại năm hết Tết đến anh đi gõ cửa nhà người ta, ai mà vui vẻ được? Hay dở gì cũng phải đợi mai ... À không mai là 30 Tết rồi ... Nếu là giết người phóng hỏa thì đã được động viên khẩn cấp rồi, nhưng mà không phải đúng không?” Dân cảnh rời màn hình, bộ dạng khó chịu:
Lý Dật Phong lại muốn tăng xông, thở phì phò, hậm hực về xe, giọng sặc mùi thuốc nổ:” Đồn trưởng, trong đồn còn lại hai người thôi, một xem TV chỉ em ra chỗ trực ban, còn thằng trực ban thì chơi game, căn bản không để ý tới chúng ta, chúng ta còn là cảnh sát, nếu người dân tới, còn không phải bị đuổi đi à?”
“ Chuyện bình thường thôi mà, Tết rồi, ai chẳng muốn nghỉ ngơi, chúng ta lại không có mệnh lệnh khẩn cấp, chuyện gì cũng gác lại.” Trương Mãnh ngáp dài, lười chảy thây, Dư Tội bảo hắn đi, lấy cái bộ mặt đó dọa người, hắn không đi, thường ngày ở đơn vị còn chưa chắc tìm được chính chủ nữa là giờ này.
“ Thôi để tôi đi vậy.” Dư Tội không còn cách nào khác:
Lý Dật Phong chưa hết hậm hực:” Anh đi cũng chẳng được việc gì đâu, cái thằng vương bát đản trong đó còn đáng ghét hơn cả trộm trâu, em chỉ muốn đạp vào mặt hắn vài phát.”
“ Được, để tôi nhìn xem, nếu thực sự đáng ghét như vậy, tôi sẽ cho hắn vài phát đạp.” Dư Tội nhảy xuống xe, đi vào đồn đập cửa sổ rầm rầm quát tháo: “ Này, chúng tôi thuộc đại đội hình sự tỉnh, thông báo phối hợp điều tra gửi tới chỗ các anh rồi, đã xem chưa?”