Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 373 - Q4 - Chương 043: Tha Hương Ngộ Cố Nhân. (2)

Q4 - Chương 043: Tha hương ngộ cố nhân. (2) Q4 - Chương 043: Tha hương ngộ cố nhân. (2)

“ Chưa xem.” Dân cảnh xem TV chẳng buồn quay đầu lại:

“ Thái độ gì thế hả, đồng nghiệp còn thế này, người dân tới chắc các anh không coi ra gì, giỏi lắm, làm lỡ dở vụ án, các anh chịu trách nhiệm, tôi báo lên tỉnh thái độ của các anh, tha hồ mà nghỉ dài hạn.” Dư Tội hăm dọa:

Câu này có chút tác dụng, người xem TV quay đầu, Dư Tội đưa phù hiệu ra, không phải của y mà là của Đổng Thiều Quân.

Vị khác bê trà nước lên: “ Sao một người vừa đi người nữa lại tới thế này, thông báo chưa tới, văn phòng không có ai, đi sắm Tết rồi, anh đi tìm đồn trưởng của tôi đi.”

“ Nhổ vào ...” Dư Tội vừa định chửi, mặt tức thì cứng đờ, không sao tin nổi:

Dân cảnh kia cũng kinh ngạc hết sức, sau đó chần chuyển sang vui mừng, nhảy cẫng lên: “ Sâu hại, sao lại tới đây?”

“ Hàng nát, sao anh lại ở chỗ này?” Dư Tội cũng vui mừng không kém, tha hương ngộ cố tri là đây:

Chính là Đại Tiên Trịnh Trung Lượng, đào binh Quang Châu, về sau điều đi xa, chẳng liên hệ nữa, ai mà ngờ lại gặp nhau ở thành phố lạ, giống như vận mệnh trêu đùa vậy, đưa hai người anh em tụ lại một chỗ.

“ Tôi làm việc ở đây.”

Dư Tội chạy ngay ra cửa gọi lớn: “ Súc Sinh, vào xem ai làm việc ở đây này.”

Ngoài kia vừa đáp lại, Trịnh Trung Lương hí hửng thò đầu ra xem, Trương Mãnh hú lên như sói tru: “ A, cái thằng chó này, muốn ăn đòn chứ gì, cảnh sát tỉnh thành tới mà cũng không tiếp đãi à?”

“ Thất lễ, thất lễ, cuối năm bận rộn qua đâm sơ xuất.”

Lần này thì khách khí rồi, nhiệt tình rồi, Trịnh Trung Lượng ôm Trương Mãnh rồi lại ôm Dư Tội, cười tới tận mang tai: “ Các anh em, làm sao thế, cuối năm mà vẫn phải bôn ba vất vả thế này à?”

Không giải thích vội, giới thiệu Lý Dật Phong, Trịnh Trung Lượng cũng ôm hắn, vỗ vai: “ Thất lễ, thất lễ quá ... Có điều nói đi cũng phải nói lại, mũi cậu dán cái băng dính đi vào đồn cảnh sát, nhìn là biết chẳng phải thứ tử tế mẹ gì, đừng trách chúng tôi không chiêu đãi.”

Hàn huyên vài câu Dư Tội đã nóng lòng thúc giục Trịnh Trung Lượng an bài hiệp cảnh trực ban, lại gọi điện cho đồn trưởng, báo cáo tình hình, đồn trưởng bảo, không phải lửa cháy tới đít thì đừng làm phiền, ai chẳng muốn có một cái Tết yên ổn, nhiệm vụ hiệp trợ cảnh sát tình thành thì giao luôn cho hắn.

Đợi lên xe, bốn người chen lấn ở khoang sau, thấy thế trận không phải nhỏ, Trịnh Trung Lượng lấy làm lạ hỏi: “ Rốt cuộc là sao?”

Anh em với nhau thì không có gì phải che giấu, Dư Tội đem đại khái vụ án kể ra một lượt, nghe tới là truy theo xe nghi phạm, Trịnh Trung Lượng bặm môi tặc lưỡi, cái này không dễ tra.

“ Cũng không phải là nhất định truy ra thủ phạm, mà chỉ cần xem hắn tới đâu, vụ án này dính líu lớn, không thể giải quyết đơn giản như vậy.” Dư Tội dứt khoát kể luôn cả phần hạch tâm vụ an, tên "Lão Thất" này rất có khả năng là đầu mục tổ chức thực thi:

“ Trộm trâu à, có gì to tát, thời buổi này trộm người còn chẳng hiếm.” Trịnh Trung Lượng cười ha hả: “ Thế thì sao, cho dù tìm được trộm cũng có lấy lại được trâu quái đâu.”

“ Thế là sao, con mẹ nó, không nói tử tế được à?” Dư Tội nghe giọng điệu đó biết lại có biến cố rồi:

“ Xuống xuống xuống, để tôi lái xe cho, các cậu tới nơi tự nhìn là hiểu.” Trịnh Trung Lượng gọi Lý Dật Phong dừng xe, đổi vị trí, vừa ngồi vào ghế lái hắn sờ trên sờ dưới, còn chưa bao giờ được lái Land Rover: “ Đội hai các cậu máu thế, đi làm nhiệm vụ chơi hẳn xe này à?”

“Mượn đấy.” Trương Mãnh nói:

“ Tôi bảo mà, dù có là cảnh sát bẩn cũng không thể dùng cái xe này để người ta ghét cho.” Trịnh Trung Lượng nổ máy, làm quen, tìm cảm giác của thổ hào, vừa lái vừa nói: “ Dư Nhi, theo tôi tính quẻ, cả đời này cậu nghèo khó, vậy mà thấy cái xe này làm tôi giật cả mình, cứ tưởng là tôi tính sai rồi chứ ...”

“ Câm mồm, giờ thì tôi hiểu vì sao gặp lại anh tôi lại có kích động muốn vả vào mặt rồi.” Dư Tôi giơ tay lên dọa:

“ Bình thường, bình thường, cái nghề này của chúng ta, ai nhìn chả muốn đánh một trận.” Trịnh Trung Lượng mặt dày mày dạn cười lớn, đám anh em vốn tên nào tên nấy tên nấy vô lại, giờ thành cảnh sát còn tệ hơn vài phần:

“ Đại Tiên vào biên chế chưa?” Dư Tội nhìn quanh: “ Hình như quê anh có phải ở đây đâu?”

“ Dân cảnh, chế độ hợp đồng, ở quê không dễ phân phối, không ngờ xử trưởng Hứa nói là giữ lời, chỗ này thiếu một vị trí, thế là điều tôi tới luôn.” Trịnh Trung Lượng xem chừng rất thỏa mãn với vị trí hiện tại:

Dư Tội nhìn cái mặt nhơn nhơn đắc ý của hắn mà bật cười, y cũng từng mơ ước một cuộc sống như Trịnh Trung Lượng:” Đó là lý tưởng của tôi đấy, anh hạnh phúc thật.”

“ Ha ha ha ừ, hạnh phúc lắm, bị an bài trực ban từ 27 tới mùng 2, tôi còn chẳng dám đánh một phát rắm nào, nhưng nhìn các cậu 29 Tết vẫn phải chạy như chó hoang ngoài đường cho nên tôi mới thấy hạnh phúc.”

Lý Dật Phong cười hì hì thò đầu lên nói: “ Đồn trưởng giờ thì tôi tin đây là bạn của anh rồi.”

Mấy tên kia cười gian, Dư Tội biết hắn không nói được gì tử tế, vung tay tát: “ Giỏi lắm, về nhà thì trực ban cho tới rằm tháng Giêng luôn nhé.”

“ Ha ha ha, anh em chúng tôi cứ nhìn người khác khổ hơn mình là đặc biệt vui vẻ.” Trịnh Trung Lương đi thêm một đoạn mới nhận ra đoạn hội thoại này có chỗ khác thường: “ Cứt thật, Dư Nhi, cậu làm đồn trưởng rồi à?”

“ À, phó đồn trưởng xã Dương Đầu Nhai, chủ trì công tác, gọi là đồn trưởng cũng được.” Dư Tội cười tự trào, cái danh nghe hay đấy, nhưng chỉ người trong cuộc mời hiểu:

“ Cậu đúng là đồn trưởng ngu nhất tôi từng gặp.” Trịnh Trung Lượng thốt lên với tông giọng chói tai:

“ Ê Đại Tiên, chức trách đồn trường có bài trừ bọn dị doan ngưu quỷ xà thần như anh đấy, đừng để ghen tỵ mà vào đồn nhé.” Dư Tội hăm dọa:

Trịnh Trung Lương sau kinh ngạc lại cảm thán: “ Đồn trưởng bình thường làm gì biết không hả, đến Tết uống ít rượu phấn chấn tinh thần, kiếm em gái rèn luyện thân thể, nhận quà cáp đi đút lót tăng quan hệ ... Cậu thì hay lắm, chạy đi tìm trâu, cậu bị ngu à ... Suốt cả tháng Chạp này tôi chưa nhìn thấy cái mặt đồn trưởng đâu, đang chạy khắp nơi lo lót để năm sau đề bạt.”

Trương Mãnh và Lý Dật Phong rất tán đồng lời này, mặc bộ cảnh phục này lên phải sống thế nào, có chút thường thức xã hội đều hiểu, chính như Trịnh Trung Lượng nói. Có điều nhìn Dư Tội mày nhíu lại suốt hành trình, bọn họ cũng thấy không có gì sai.

Tán gẫu suốt dọc đường, xe đi hơn mười km, ra ngoài thành phố, đỗ lại trước một đại viện, Trịnh Trung Lượng thò đầu nhìn, đi thêm chục mét nữa chỉ một viện tử: “ Đấy, nhìn đi.”

Trong sân nhốt mấy chục con trâu, bảy tám người đang sờ nắn lựa chọn, đất trống còn loang lổ máu, xem ra là một lò mổ lộ thiên, Trịnh Trung Lượng nói thêm: “ Cho các cậu xem cách giết trâu cổ xưa nhất, nơi này là nước Tấn cổ, cách giết trâu mấy nghìn năm qua đời truyền đời không có gì thay đổi.”

Mọi người không khỏi tò mò thò đầu nhìn, một con trâu phải nghìn cân được dắt ra, mấy đại hán dắt con trâu tới ao mổ, buộc thừng vào móng, sau đó hô một tiếng địa phương, năm sợi dây thừng cùng lúc dùng lực, con trâu ngã rầm, bốn chân dạng ra, đầu hướng về ao mổ. Lúc này tráng hán cầm thanh đao to bằng nửa người, giơ cao chém xuống, trâu chưa kịp kêu tiếng nào thì đầu một nơi thân một nẻo, máu từ cổ tuôn ra ồng ộc xuống ao vô cùng kinh khiếp.

Bình Luận (0)
Comment