Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 407 - Q4 - Chương 077: Gió Lạnh Tái Ngoại. (1)

Q4 - Chương 077: Gió lạnh tái ngoại. (1) Q4 - Chương 077: Gió lạnh tái ngoại. (1)

Rầm! Rầm! Rầm!

Một hồi đập cửa như sấm rền vang, trong gian phòng thuộc nhà chiêu đãi huyện Trần Xuyên, Lý Dật Phong đặt chén rượu xuống ra mở cửa, oa, giật cả mình.

Ba người tuyết nhìn không ra mặt mũi mang theo hơi lạnh khủng khiếp tranh nhau kéo ùa vào phòng như ăn cướp, xoa tay, dậm chân, phủi tuyết trên quần áo, mất một lúc mới nhận ra là đám anh em, bọn họ tới muộn những 6 tiếng so với dự định.

Lý Dật Phong phải dùng hết sức mới đóng được cửa lại, tưởng gió núi ở xã Dương Đầu Nhai đã kinh rồi, nhưng so với ở đây chưa là gì, như đàn ngựa hoang thoát cương vậy, không gì cản nổi đường đi của chúng.

“ Hừ hừ hừ, lạnh chết mẹ tôi rồi.” Ngô Quang Vũ răng va vào nhau cồm cộp, không nhiều lời, vào ngay phòng vệ sinh xả nước nóng rào rào. Đồng Thiếu Quân chạy tới bên lò sưởi vừa run lẩy bẩy vừa rên như mèo bệnh, Dư Tội phát hiện chén rượu uống dở, cầm lấy mà tay run như muốn sánh hết rượu ra ngoài, làm một hơi cạn luôn.

Chỗ ba người đi qua để lại đống tuyết, chớp mắt bị hơi nóng trong phòng biến thành vệt nước loang lổ.

Tôn Nghệ nhanh tay rót thêm chén rượu nữa đưa Dư Tội:” Làm sao lại thành ra thế này? Không phải các cậu đi tàu hỏa à?”

“ Ừ, nhưng xuống tàu hỏa còn phải chạy bộ mấy km nữa.” Dư Tội lại làm một hơi cạn luôn, hình như lạnh cứng cả lưỡi rồi, uống rượu không thấy vị gì:

“ Sao không bắt taxi?”

Thời tiết này thò mặt ra cửa đã không chịu nổi, huống hồ chạy bộ mấy km từ ga về đây, nghĩ thôi Tôn Nghệ đã ớn.

“ Xe đâu ra mà bắt, trên đường chẳng có vài cái xe qua lại, muốn đi nhờ cũng không được, chẳng ai muốn dừng, tuyết rơi tới nửa thước rồi.” Đổng Thiều Quân sưởi ấm đủ rồi, bắt đầu cởi giày ra, nhìn thấy cái tất hoạt hình của Dư Tội, phì cười trêu:” Dư Nhi, mấy tuổi rồi đi loại tất đó.”

“ Bạn gái mua cho đấy, thích ý kiến à?” Dư Tội nhìn đôi tất vàng chóe thêu nhân vật hoạt hình Disney của mình mà dở khóc dở cười, Lâm Vũ Tịnh rõ ràng cố tình, nhưng dù sao đi tất này, không chỉ ấm chân còn ấm lòng, vênh mặt thách thức tên nào dám lên tiếng:

Cả đám phát ra tiếng xì khinh bỉ, rõ ràng là không muốn tin.

“ Mấy thẳng vương bát đản kia, ngồi đây uống rượu, chẳng trách không đi đón bọn này.” Dư Tội không thèm giải thích, chuyển sang tính sổ, chai rượu vơi quá nửa, chứng tỏ đám này ngồi trong phòng ấm hưởng thụ:

Lý Dật Phong và Tôn Nghệ vội vàng xin lỗi, hai người kia không đợi Ngô Quang Vũ ra nữa, tuyết làm áo ướt hết rồi, cứ tiếp tục thế này ngấm vào người thì thành bệnh mất, mặc kệ Ngô Quang Vũ la hét, cứ xông vào, chen chúc nhau trong bồn tắm, ngâm nước nóng.

“ Mau, kiếm vài chai rượu trắng ... À, cả thịt chín nữa.”

“ Tôn Nghệ, có mỳ ăn liền với xúc xích không?”

“ Anh Phong, để em đi cho.”

“ Trương Mãnh đâu rồi, vẫn ngủ à? Cái thằng Súc Sinh chỉ ăn với ngủ, gọi dậy đi, lát cùng ăn cho vui.”

Bảy tên độc thân, mấy ngày liên bôn ba màn trời chiếu đất, cuối cùng tụ tập với nhau trong gian phòng nhỏ ấm cúng, chẳng mấy chốc mà trở nên náo nhiệt, người chạy đi mua rượu, người chạy ra tiếp tân đặt món ăn, hai người dọn dẹp căn phòng bừa bộn, đợi ba người kia khoan khoái quấn khăn tắm từ phòng tắm ra, mọi người chen chúc cùng cái bàn.

Ân cần nhất là Lý Ngốc, bê mỳ ăn liền nóng hôi hỏi có quả trứng đỏ lên cho Dư Tội: “ Đồn trưởng, anh ăn đi, chắc đói lắm rồi phải không?”

“ Còn không à, đói chết đây này.” Ngô Quang Vũ cướp lấy ăn hút sụt một cái hết ngay quả trứng, làm thêm vài ngụm nước, lúc này cứ cái gì nóng là ngon rồi:

Trương Mãnh vừa ngủ dậy vẫn đang ngáp:” Cần tới mức đó không, trên tàu không có gì ăn à?”

“ Đang kỳ Xuân Vận, lên tàu đứng một chân, sắp bị ép thành bánh rồi đâu ra chỗ bán đồ ăn.” Đổng Thiều Quân da non thịt mềm kêu khổ không thôi:

Giờ mới nhớ, vẫn còn đang Tết, xem lịch mới phát hiện hôm nay lại còn là Nguyên Tiêu, vậy mà cả đám chẳng có tí ý thức nào, mọi người không khỏi trầm xuống một chút, thở dài, chén rượu trước mặt không ai mời tự uống.

Mỗi Dư Tội xưa nay chẳng có cảm giác gì với Tết, chỉ bị anh em cảm nhiễm một lúc, gắp dưa cho cho vào bát Trương Mãnh, cái thằng chẳng bao giờ chịu ăn rau:” Súc Sinh, tình hình phía anh thế nào?”

“ Tôi đem toàn bộ tư liệu gửi về rồi, trong đội đang biên soạn.” Trương Mãnh không thích vừa ăn vừa nói, ảnh hưởng tiến độ, vẫn phải trả lời:

“ Có bao nhiêu người?”

“ Tổng cộng có hơn hai vạn, dựa theo yêu cầu của cậu vì các loại nguyên nhân mà rời chức, nghỉ hưu, xử phạt, giảm biên chế, còn hơn ba nghìn.”

Dư Tội hết hồn, đặt đũa xuống: “ Nhiều thế?”

“ Cậu cứ thử nghĩ mà xem, phía bắc tỉnh nghề chăn nuôi rất phát triển, thế đã là nói ít rồi đấy, tôi đoán chừng sót không ít.” Trương Mãnh xua xua tay ý bảo nói sau, tiếp tục ăn:

Lý Dật Phong chỉ đĩa thịt luộc:” Chứng cứ rõ ràng, thịt trâu thịt dê ở đây rẻ hơn chỗ chúng ta nhiều ... Em tới đây mới phát hiện, vận chuyển gia súc kiếm phết đấy.”

“ Tất nhiên là rẻ, đi thêm vài chục km nữa là chúng ta tới thảo nguyên rồi mà.”

Mọi người tán gẫu, trao đổi tin tức với nhau, Lý Dật Phong chỉ định vị địa điểm và chụp ảnh quay phim lại một đống, tác dụng gì thì hắn chẳng nói rõ được. Trương Mãnh chỉ Tôn Nghệ giải thích quá trình thu nhập tin tức nhân viên theo nghề chăn nuôi cho Đổng Thiều Quân nghe, vì Thiên Hương Cao cần tri thức chăn nuôi chuyên nghiệp, nên tìm ở phương diện này, cơ mà nghe con số tìm được đã ảnh hưởng tới tiêu hóa.

Trò chuyện nửa ngày, Lý Dật Phong đem tiếng lòng của mọi người nói ra: “ Đồn trưởng, trong đây chỉ anh làm lãnh đạo, em không ý kiến gì về quyền chỉ huy của anh, nhưng mà không thể hành hạ anh em như thế.”

Có người đi đầu, mọi người nhao nhao phụ họa, bắt đầu từ Đại Nguyên, liên tục vượt qua sáu thành phố, giờ tới rìa thảo nguyên rồi, thành công chưa thấy, chịu tội thì thấy rồi, mọi người đều ở trong trạng thái bán khỏe mạnh, giờ chỉ hơi có chút vấn đề là gục ngay.

Dư Tội dừng ăn, không biết nói sao, y là đồn phó nhỏ xíu, chức chẳng đủ hứa thăng quan cho ai, quyền chẳng đủ hứa hẹn lợi lộc, cho nên tự mình rót đầy rượu cho từng người một, giọng chân thành:” Mời anh em một chén, mọi người vất vả rồi, tôi xin uống trước.”

“ Này, này, uống vào rồi có thay đổi gì không hả?” Ngô Quang Vũ ngăn cản, đám ăn hại này giỏi uống lắm, chưa gì hai chai đã thấy đáy, giờ nâng chén lên uống, có khi là quên hết nói chuyện gì:

“ Xem xem, thế này mà coi tôi là lãnh đạo à, tắm cũng tắm trước, ăn cũng tranh trước, đi đường thì mỗi ngày mắng tôi vài lần.” Dư Tội chỉ mặt hắn phản bác:

Tôn Nghệ bảo đáng đời, Trương Mãnh nói mắng còn là nhẹ, Lý Dật Phong thì than thở, nói ở quê mà thời tiết thế này thì hắn đi mát xa, đun chai rượu ấm, gọi vài em gái tới phục vụ, thư thái biết bao, vậy mà giờ bôn ba băng thiên tuyết địa, sau đó nhìn đám đực rựa, chán ngán uống cạn chén rượu.

Dư Tội trừng mắt:” Đừng có mở mồm ra là em gái với mát xa, tư tưởng và tố chất của cảnh sát quê chúng ta cần phải hơn bọn họ một bậc.”

“ Sao đâu anh, à quên, lần sau nhất định em sẽ mời mọi người, từ khi làm cảnh sát, những hiệu mát xa ở huyện, chưa bao giờ thu tiền của em, đồn trưởng anh có ... Ái.”

Dư Tội tức giận vung tay bợp một phát, làm cả đám cười nghiêng ngả, có điều đẩy Dư Tội sang, ôm vai Lý Dật Phong thân thiết.

Thế mới là anh em, chứ không như ai đó, mới có là phó đồn trưởng mà suốt ngày lên mặt.

Bình Luận (0)
Comment