Ài, Dư Tội chỉ còn biết thở dài, toàn là anh em thân thiết, nên có uy cũng chẳng đem ra dùng được, nghiêm một chút thì bị tham vãn chỉ trích, mềm mỏng một chút thì bị leo lên đầu lên cổ, tìm điểm cân bằng không đơn giản, xem ra làm lãnh đạo cũng phải có chút bản lĩnh.
Lý Dật Phong chạy sang chiến tuyến địch, hai tên còn lại chỉ biết ăn với cười ngốc nghếch, còn lại Đổng Thiều Quân là không tham gia đám nhốn nháo kia, lấy cớ hết rượu, Dư Tội đuổi Lý Dật Phong đi mua thêm, thế là thiên hạ thanh tĩnh.
Lúc này Đổng Thiều Quân xem tư liệu Lý Dật Phong thu thập được, đó là một cái máy quay mini, đưa cho Dư Tội xem:” Nhìn này, đều ở thành phố.”
“ Đúng rồi, Cẩu thiếu gia nói, có tiền phải cải thiện sinh hoạt lẫn sinh lý, cho nên thằng trộm trâu phát đạt rồi khẳng định tới thành phố mua nhà.” Lý Ngốc lặp lại lời Lý Dật Phong:” Có khi nuôi cả vợ bé trong đó.”
Trương Mãnh uống tới mặt đỏ rực, vỗ đùi cười khành khạch:” A, nghe có lý, Dật Phong cuối cùng có một lần không dùng nửa dưới suy nghĩ, chỉ là suy nghĩ một cái là nghĩ tới nửa dưới.”
Mọi người ăn no bảy tám phần rồi, Tôn Nghệ nhìn sắc trời bên ngoài, đêm khuya mà còn sáng hơn ban ngày, đó là do tuyết bao phủ khắp nơi phản chiếu ánh đèn, lẩm bẩm, không biết thời tiết này kéo dài tới bao giờ.
Dư Tội mặt cũng rầu rĩ, cứ như ông trời cố tình vậy, vụ án đã đủ phức tạp rồi, đến chuyện thời tiết cũng gây khó dễ cho họ: “ Thôi thì chúng ta nhân cơ hội nghỉ ngơi đi ... Thiều Quân anh liên hệ với cục công an huyện và đội hình cảnh địa phương, tìm hiểu xem họ có biết mấy cái biệt danh kia không? Theo như Tịch Cải Cách nói, dân giao giao dịch gia súc mỗi tháng 3 lần vào mùng 8, 18 và 28, hôm nay 15, à 16 rồi, vậy còn hai ngày nữa là tới rồi, chúng ta thử vận may xem ...”
“ Ừ, tôi sẽ nhắm vào Thảo Độc Tử, tên này có vẻ là dễ tìm thấy nhất.”
Dư Tội giải thích luôn cho những người khác: “ Thảo Độc Tử có vẻ là nhân vật quan trọng, chúng tôi ở trên xe thương lượng rồi, người này kiếm ăn ở chợ phiên mấy chục năm, là người trung gian giao dịch gia súc. Theo Tịch Cải Cách khai báo, nửa số trộm gia súc đều thông qua ông ta bán tang vật, vì chuyện này mà từng ngồi tù, rất có thể trước khi chúng tạo dựng được kênh tiêu thụ vững chắc ở Dực Thành thì đây là điểm tiêu thụ chính, Với lượng giao dịch lớn cùng địa phương xa cách thế này, che đậy rất dễ, nhưng mà chúng tôi còn chưa tìm được ghi chép chính thức.”
“ Chỉ biết ông ta ngồi tù ở Nội Mông, không có tên, không lấy ra được hồ sơ, đây là mùa giao dịch gia súc tấp nập trong năm, tôi nghĩ ông ta kiếm ăn bằng nghề này thì sẽ phải tới thôi.”
Hai người luân phiên nhau cập nhật trọng điểm công tác ở nơi này cho mọi người, sau đó thống khoái uống một trận, khao thưởng bản thân một phen sau thời gian dài vất vả.
Ai dè vừa mới thức dậy đã nghe được tin dữ, hai xã trong huyện xảy ra bốn vụ mất trâu, báo lên chậm hai ngày, vụ án xảy ra đúng lúc bọn họ đang đi khắp nơi tìm dấu vết, cảm giác như bị bọn trộm trêu ngươi vậy, nhưng chỉ biết trơ mắt nhìn tuyết rơi ngày một lớn, bị giam trong phòng chẳng đi đâu được.
Lại ngủ một giấc tỉnh lại, vẫn là tin dữ, tổ điều tra ở Dực Thành không có tiến triển gì lại còn có chuyện, công an địa phương nhảy vào điều tra sự kiện "trúng độc" ngày hôm đó, với vật chứng để lại qua kiểm tra xác nhận là không có độc bên trong trâu, mà Tần Hải Quân và Vu Hướng Dương vẫn bị đại đội hai giam giữ. Cục công an Dực Thành báo cáo trực tiếp lên tỉnh khiến sở trưởng Thôi đích thân hỏi tới.
Qua trao đổi điện thoại Thiệu Vạn Qua đã không chịu nổi áp lực nữa rồi, nếu không mau chóng tìm ra chứng cứ mới thì phải thả người, khi đó tối đa chỉ xử phạt hành chính với tội danh trốn thuế.
Suốt hai ngày Dư Tội mặt âm trầm không nói không cười, mọi người đều tránh xa y, đợi ngủ một giấc tỉnh dậy thì ngày 18 đã tới.
….. …..
“ Người biệt hiệu Thảo Độc Tử mà các anh muốn tìm, khả năng là người này.” Trung đội hình sự huyện Trần Xuyên, đội trưởng Trác Lực Cách Đồ từ trên lầu đi xuống, đem ảnh đưa cho các đồng nghiệp tỉnh thành:
Cái tên này không có gì lạ, nơi này ở gần Nội Mông, cho nên có vị đội trưởng người Mông Cổ là bình thường, con lai Hán Mông ở vùng lại càng nhiều, ví dụ như Lâm Vũ Tịnh, Dư Tội đoán rằng khả năng cô mang một phần dòng máu thảo nguyên mới cao lớn như vậy.
Thế nhưng Lý Dật Phong với hai tên cảnh sát xã ít đi ít thấy thì cứ trố mắt ra nhìn, cánh tay vị đội trưởng này phải to bằng đùi ta, người thì như gấu xám Châu Mỹ, mặt tròn, mắt nhỏ, hình tượng cực kỳ hung hãn, quay đầu nhìn Trương Mãnh, chợt thấy mảnh mai hơn nhiều, đang định bình luận gì Tôn Nghệ tát cho một phát. Biết tên này miệng chó không mọc được ngà voi, mở miệng ra là chọc tức người khác.
Dư Tội nhìn tờ giấy trình bày cách thức của cảnh sát, lẩm bẩm độc:” Mục Hoành Điền, vậy ông ta không phải người huyện Trần Xuyên à?”
“ Đúng thế, huyện chúng tôi nhân khẩu không nhiều, chừng 20 vạn, có điều mỗi lần tới chợ phiên, riêng nhân khẩu ngoại lại đã tới 20 vạn. Hẳn là ông ta, ở chợ Bảo Nhi Loan, ông ta là danh nhân, rất nhiều người biết biệt hiệu này.” Trác Lực Cách Đồ dùng tiếng phổ thông không sõi cho lắm:
“ Danh nhân à? Không lộ tin chứ?” Dư Tội chỉ sợ gặp tình trạng như Hạ Danh Quý ở Dực Thành, giờ tìm được một người có liên quan rất khó khăn:
“ Không đâu, quản lý chợ cũng biết ông ta, kiếm ăn ở đây lâu rồi, vận chuyển gia súc cũng không ai lạ gì.”
Vừa đi vừa nói, Thảo Độc Tử Mục Hoành Điền ở chợ gia súc này làm nghề mối lái, là loại vừa mua vừa bán, mà cái biệu hiệu "Thảo Độc Tử" ở đương địa có hàm nghĩa chẳng hay ho, ý chỉ "không giống nam nhân". Trác Lực Cách Đồ giải thích làm ai cũng cười.
Thời tiết hôm nay không tệ, mây đã tan, nắng cũng lên rồi, song cái lạnh vẫn cắt da cắt thịt, tuyết lún tới gối chả tan chút nào, đi cứ phát ra tiếng lẹp bẹp rất khó chịu.
Mọi người chuẩn bị tới chợ phiên tìm người, áo ấm có mũ lông chùm kím mặt, giày cũng mượn tạm của đội hình cảnh địa phương, giày da ống cao xử lý đặc biệt vừa ấm áp lại chống thấm nước, đồng thời bỏ xe cảnh sát, đi lên xe van lắp xích chống trượt. Ở cái nơi này lái xe không đơn giản, trời vừa tạnh, mặt đường vẫn phủ lớp băng tuyết, xe thi thoảng trượt đi, có điều lái xe có kinh nghiệm nên đi rất vững, Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ bội phục không thôi.
Trác Lạc Cách Đồ thấy đám đồng nghiệp lo lắng thì nói tuyết trên đường đã dọn rồi, ở nơi này nếu không phải gặp bão tuyết thì an toàn lắm.
Đúng là rất an toàn, xe rời huyện thành đi về phía bắc, cả cánh đồng tuyết bao la lấp ánh ánh bạc dưới ánh mặt trời hiện ra trước mắt mọi người. Trắng, khắp đất trời chỉ có một màu trắng vô tận, gió bắc cắt da rít gào thồi qua, đem tàn tuyết thổi bay tứ tung, trong tầm mắt chỉ có con đường được dọn ra trải tới phương xa, một con đường tuyết trắng cắt tuyết như cái bánh kem thành hai nửa.
“ Nơi này thực sự khiến lòng người mở rộng.” Đổng Thiếu Quân nhìn cảnh sắc hùng vĩ, chợt sinh ra cảm khai:
Mấy người trong xe đang hút thuốc liền tắt hết thuốc đi, dán mặt vào cửa kính ra sức nhìn, không khí thở ra như phun mây nhả khỏi, ở nơi này làm người ta cảm thấy công tác trước kia là thiên đường, nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp nao lòng của nó, làm tiếng "oa" phát ra liên tục trong xe.
Phong tính tái ngoại thực sự thấy một lần khó quên.