Chiếc xe van 12 chỗ lẫm lũi lao qua gió tuyết tiến về phía trước, không rõ đi được bao lâu, ở nơi quá rộng lớn này, làm người ta không chỉ mất phương hướng mà nhận thức về thời gian hình như cũng sụt giảm mấy phần.
“ Anh ... Trác, chỗ các anh bắt nghi phạm chắc là khó lắm nhỉ?” Tôn Nghệ không rõ cách xưng hô của người Mông Cổ ra sao nên gọi bừa, nhìn phía trước là bình nguyên trắng, phía sau là đồng tuyết mênh mông, nếu không có tuyết, ở nơi này có thể nhắm mắt lái xe, không cần điều chỉnh phương hướng:
Trác Lực Cách Đồ cười thoải mái, lắc đầu:” Đúng là khó, rời Bảo Nhi Loan chính là đại thảo nguyên Nội Mông, nhưng mà khó nhất không phải bắt nghi phạm, mà người đi du lịch. Hiện giờ bọn trẻ thích cái gọi là đi phượt, chả có kiến thức hay chuẩn bị gì mà cứ đi bừa, mất phương hướng một cái chúng tôi lại phải đi tìm mấy ngày liền, có lần chúng tôi gặp được thì chúng phải gặm cỏ sống rồi, ở đây đi vài ngày không thấy bóng người là bình thường. Thậm chí một cái cây cao chút cũng không có, chẳng có gì để làm mốc hết.”
“ Nơi này chắc không có người xấu nhỉ, ngay cả người cũng không có.” Ngô Quang Vũ nhìn nãy giờ mới thấy được vài căn nhà:
“ Ha ha ha, chưa chắc, thế nên tôi mới quen đội trưởng Thiệu của các cậu.” Trác Lực Cách Đồ gặp Thiệu Vạn Qua mấy lần, nghe giải thích mới biết nơi này không phải không có nghi phạm, mà còn tụ tập rất nhiều nghi phạm bỏ trốn, rời tỉnh tới đại thảo nguyên chính là chỗ trốn truy nã tốt nhất. Mấy năm qua trên thảo nguyên phát triển mỏ than, nhà máy điện, tùy tiện tới một nơi tốn mấy ngày, rất thích hợp cho nghi phạm ẩn mình, rất nhiều người giống Mục Hoành Điền, vẻn vẹn tồn tại bằng cái biết hiệu:
Nghe tới đó Dư Tội và Đổng Thiều Quân thôi ngắm cảnh, chuyển sang lo lắng, nếu khởi nguồn vụ án ở đây, mà nơi này theo lời Trác Lực Cách Đồ nói thì muốn bắt rất khó, chẳng may bứt dây động rừng đối phương chuồn mất thì xong.
Cái xe khách nhỏ bốn mặt lọt gió thực sự chẳng thoải mái chút nào, càng đi cảm giác càng lạnh, đội trưởng Trác hiếu khách tìm trên xe một bình nước đưa cho mấy đồng nghiệp. Lý Dật Phong tham lam uống liền mấy ngụm, cay tới thè lưỡi ra kêu luôn mồm, đây không phải nước mà là rượu cực mạnh. Trác Lực Cách Đồ cười ha hả đưa người tiếp theo, rượu cay xé toạc cổ hỏng, cứa đứt ruột gan, mọi người đều có chút không chịu nổi, nhưng mà uống vào một cái toàn thân nóng bừng bừng, toàn thân dễ chịu hơn nhiều.
Đổng Thiều Quân không thích uống rượu lắm, nhìn phản ứng của đám anh em càng ngán, nên chỉ uống một ngụm nhỏ cho có rồi trả lại bình rượu:” Đội trưởng Trác, nơi này giao dịch gia súc có đồ ăn trộm không, mấy ngày trước chúng tôi thẩm vấn một nghi phạm,, hắn nói gia súc trộm được đều mang tới đây bán.”
Trác Lực Cách Đồ nghe vậy chỉ hời hợt đáp:” Lát nữa cậu tới rời tự xem đi.”
Vị đội trưởng nhiệt tình mà bỗng dưng chuyển thái độ chẳng nóng chẳng lạnh làm Đổng Thiều Quân bối rối, người khác cũng không hiểu. Kỳ thực không có gì, tính cách người Mông là thế, đối với nam nhân uống rượu không sảng khoái thì thái độ cũng không hữu hảo, nhìn đi, Trương Mãnh uống liền ba ngụm, giờ hai người ngồi cùng nhau hút thuốc trò chuyện vui vẻ.
Cứ vậy đi những hai tiếng rưỡi, Bảo Nhi Loan đã trong tầm mắt, đáp án không nói cũng rõ, đồng tuyết biến thành đại dương gia súc, từ xa nghe thấy đủ mọi âm thanh ồn ào, từng đàn cừu đàn trâu được hán tử cưỡi ngựa xua đi, mấy con chó chạy trước chạy sau sủa đưa con lạc đàn trở về, mấy chục xe hàng các loại xếp hàng chờ đợi, ngoài đàn gia súc, có nghìn người lố nhố, lều bạt giăng khắp nơi, cảnh tượng rất hùng tráng.
“ Chủ yếu là mục dân đưa gia súc tới bán, hai mùa hạ thu nhiều hơn thế này cơ, còn có cả người từ tỉnh phương nam tới đây đánh trâu, nhiều như thế này, cậu xem con nào do trộm được?” Trác Lực Cách Đồ hỏi Đổng Thiều Quân:
Tất cả đều trố hết cả mắt ra nhìn, còn khó hơn cả mò kim đáy biển nữa.
“ Đồn trưởng, sao thế?” Lý Dật Phong thấy Dư Tội ngây ra, tay véo cằm, huých vai hỏi:
“ Cậu xem cảnh tượng náo nhiệt này đi, không phải luôn nói thảo nguyên tài nguyên khan hiếm, khí hậu khắc nghiệt sao, bọn họ vẫn tìm ra cách sống phù hợp.” Dư Tội đột nhiên nói chuyện chẳng liên quan gì cả:
“ Anh nói gì em chả hiểu.”
“ Thằng ngốc này, xã Dương Đầu Nhai của chúng không phải cũng bị người ta nói đất đai cằn cỗi, chẳng có tài nguyên gì à, tôi nghĩ chưa chắc nhé, chỉ do chúng ta chưa phát hiện thôi. Chẳng phải hôm trước ở nhà khách huyện cậu còn nói thịt trâu thịt dê ở đây rẻ hơn chỗ chúng ta nhiều ... còn nói vận chuyển gia súc rất kiếm phết … nói không chừng chúng ta ở Dương Đầu Nhai cũng có thể làm giàu.”
Lý Dật Phong nhìn Dư Tội một cách kỳ dị, làm sao mà đi truy bắt trộm trâu lại sắp biến thành trộm trâu rồi?
Xe đỗ lại bên chiếc xe hàng lớn, nhìn một cái là biết xe chuyên dụng chở gia súc, bốn phía quây lưới thép cao bằng cả người, đàm phán xong xe quay đầu tới bên con dốc, thế là đàn cừu bị xua lên xe.
Đổng Thiều Quân nhìn Dư Tội, hai người tâm ý tương thông, cách này giống bọn trộm trâu ở xã Dương Đầu Nhai làm, có điều không thể tra, đoán chừng ai cũng biết, nhưng ít nhất nói lên một điều khả năng đây chính là cội nguồn rồi..
“ Tiểu Thành, lát nữa cậu dẫn đầu một tổ .. Các cậu ai dẫn đầu? Chúng ta phân thành mỗi tổ 2,3 người, chia nhau hỏi, đừng nói gì khác, hỏi Thảo Độc Tử có ở đây không? Đừng hỏi mục dân, hỏi mấy lái buôn ấy, nếu hỏi là hỏi làm gì, nói là có chút da muốn tiêu thụ.” Trác Lực Cách Đồ căn dặn:
Sau đó mọi người chia ra, lái xe dẫn Tôn Nghệ, Ngô Quang Vũ một nhóm, Lý Dật Phong tranh cùng tổ với đội trưởng Trác, Dư Tội và Trương Mãnh, Đổng Thiều Quân đành chung đội với hai cảnh sát quê. Nhảy xuống xe, ngoài càng lạnh, Dư Tội hú tràng dài sảng khoái, lạnh thế này y mới gặp lần đầu, không khí tuy toàn mùi hôi của gia súc, nhưng trong lành hơn cả quê, thực sự quá tuyệt.
“ Ê, có cái thấy Thảo Độc Tử không?” Trác Lực Cách Đồ hỏi sỗ sàng, một đám người đang quây tròn hỏi han giá cả xua tay lắc đầu, nhìn cái tự động bỏ qua:
Lý Dật Phong nhận ra rồi, nơi này chẳng những nhiều súc sinh mà ai nấy cũng đều cao lớn lực lưỡng như súc sinh, gần như đều kích cỡ như Trác Lực Cách Đồ, nói chuyện ồm ồm, tay cầm bình rượu, mùi trên người còn khó ngửi hơn gia súc, hắn cứ như lọt vào thế giới người khổng lồ vừa bịt mũi vừa né tránh đống phân lớn.
Nhóm ba người Tôn Nghệ đi vòng quanh chuồng gia súc, ngôn ngữ giao tiếp chính ở nơi này là tiếng Mông, cho nên Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ chỉ biết thi thoảng cười ngốc nghếch, cố gắng chứng tỏ với đám người khổng lồ kia rằng, mình không phải người xấu, đám đông thi thoảng cười rộ lên, chả hiểu ý gì. Lái xe giải thích, ở nơi này nửa Hán nửa Mông, tiếng phổ thông cũng thông dụng, nhưng dùng tiếng Mông nghe càng thân thiết hơn, còn về kết quả thì họ nói sau Tết không thấy Thảo Độc Tử nữa.
Cảm giác lái xe chưa giải thích hết, vì dụ như làm sao họ cười khả nghi như thế, nhưng không có cách nào khác, đành cười hả hả theo.
Giao dịch cứ thế tiến hành, từng đàn gia súc theo chủ mới mà đi, cũng có đàn mới được xe lớn đưa tới, quản lý chợ ăn mặc chả biết gọi là kiểu gì, chẳng ra Hán chẳng ra Mông, đi loanh quát người nọ mắng người kia rất uy phong. Đổng Thiều Quân và hai cảnh sát quê lớ nga lớ ngớ đi vào đàn gia súc của người ta, bị gia súc vây quanh, không sao ra nổi, phải nhờ một người cưỡi ngựa và một con chó chạy vào giải cứu mới thoát ra được, cầm ảnh hỏi người đó, người ta nhìn mặt hắn một cái là chẳng thèm để ý.
Xem ra không có người đương địa đi cùng, muốn bắt chuyện cũng khó.