Lấy chợ làm trung tâm, mục dân cắm trại xung quanh, lều nhấp nhô như những ngọn núi nhỏ, nhìn xa hết tầm mắt cũng vẫn thấy lều bạt nối nhau, chỗ không nhìn thấy còn không biết bao nhiêu nữa, chỉ cần nghĩ đã thấy khó.
Dư Tội và Trương Mãnh đi xa nhất, gần như tới rìa bên kia chợ, nơi này rất nhiều lều tạm của mục dân tới giao dịch, cả dọc đường đi chẳng hỏi gì, cứ ngó quanh, bỏ đi mấy cái xe tải cỡ lớn kia thì thấy rất ít dấu tích cuộc sống hiện đại, cuộc sống nơi này có vẻ ngàn năm không thay đổi là bao.
“ Cậu cho rằng Thảo Độc Tử ẩn nấp trong đám người này à?” Trương Mãnh nhìn quanh hỏi, gặp khó rồi, sao nhìn ai cũng na ná như ai, càng đi càng nản:
Dư Tội càng đi càng tự tin: “ Không phải cho rằng, mà là chắc chắn, chỗ long xà hỗn tạp này rất tiện cho việc che dấu hành tung, nhìn biển số xe đi, hàng chuyển đi toàn quốc đấy.”
Tuy thế tìm kiếm từ lúc tới chợ có đến trưa cũng không nhóm nào có thu hoạch gì, mọi người tập trung lại ăn trưa, cơm trưa ăn tại chỗ. Có điều cơm nước ở đây tệ nhất trong lịch sự bọn họ từng thấy, một hộp mỳ ăn liền 20 đồng, đĩa rau xào tới 50 đồng, ngược lại thịt thì lại rẻ hơn mỳ. Trác Lực Cách Đồ gọi nửa con cừu, mọi người xoa xoa tay chờ đợi, ăn tại nguồn thế này hẳn thịt chất lượng lắm, ai dè đâu là thịt nửa sống nửa chín, vẫn còn dính máu tươi, đội trưởng Trác cầm dao nhỏ xẻo ăn ngon lành, mấy người còn lại trố mắt nhìn nhau.
“ Này này, làm ăn kiểu gì thế, ăn vào đau bụng thì sao?” Lý Dật Phong thái độ hung hãn, nhưng nói thì lí nhí sợ người ta nghe thấy:
Đội trưởng Trác điệu nghệ lóc miếng thịt đưa hắn, cơ mà nhìn hai bàn tay đen xì của vị đội trưởng này, Lý Dật Phong thân tình đẩy cho Lý Ngốc: “ Thằng Ngốc, cậu vất vả rồi, ăn nhiều chút.”
“ Chưa chín.” Lý Ngốc ăn thử, liếm mép bình luận: “ Ở đây thích ăn thịt xông sao?”
“ Nơi này khí áp thấp, nhiệt độ sôi chưa tới 100, thịt nấu tới mức này là khá rồi.” Đổng Thiều Quân lấy lý thuyết ra cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận thực tế, cẩn thận ăn miếng thịt cừu, còn lấy cả một loạt tri thức dinh dưỡng ra nói cách ăn này rất hợp khoa học giữ được chất lượng của thịt, sau đó ăn rất bình thường:
Trác Lực Cách Đồ vỗ tay khen ngợi, chợt phát hiện những người khác cúi gằm mặt không nói gì.
Vì sao, vì Đổng Thiều Quân giảng giải phân ăn được cũng bằng cái vẻ mặt đó, ai nghe cũng sinh liên tưởng, tên đó bây giờ ăn cơm như ăn cứt, ai mà đọ nổi. Dư Tội ý đồ bịt mồm Đổng Thiều Quân, rót rượu mời đội trưởng Trác: “ Anh Trác, anh kể cho mọi người nghe phong cảnh độc đáo ở nơi này đi.”
“ Các cậu mà sống ở đây sẽ không có tâm tình mà thưởng thức phong cảnh đâu.” Trác Lực Cách Đồ ngửa cổ uống cạn, nhưng mà lời thì chỉ nói độc một câu:
Nơi này mỳ ăn liền là thứ xa xỉ, thấy mấy ông chủ bụng bự mới ăn mỳ ăn rau, còn cánh lái xe đều ăn thịt, nhập gia đánh tùy tục, vừa ăn còn vừa chửi mấy cái nhà hàng ở Đại Nguyên thực đơn toàn ghi nào là cừu thảo nguyên, trâu thảo nguyên, khiến người ta hiểu lầm các món thịt ở thảo nguyên ngon lắm. Giờ được ăn mới biết, thịt sống đã đành, lại nhạt nữa, mà không ăn thì không có sức.
Vừa ăn miếng được miếng chăng vừa thảo luận nhiệm vụ hôm nay, kết quả giống nhau, người nơi này đều nói đã nhiều ngày chưa thấy Thảo Độc Tử, làm người ta không khỏi hoài nghi chuyện ở Dực Thành đã khiến đám trộm trâu này cảnh giác?
Nhưng mà nghĩ không phải, vì lúc này mới chỉ đang đả kích kẻ tiêu thụ trang vật, cho dù đám trộm cắp cảnh giác thì cũng chưa tới nơi này mới đúng, vì tin tức Dư Tội có được từ người đang ngồi tù mà?
Đương nhiên còn điểm nữa, giờ còn chưa thể xác định Thảo Độc Tử có liên quan trực tiếp tới loạt các vụ án trộm trâu không?
Một đống vấn đề lẩn quẩn trong đầu Dư Tội, nhiều ngày trời bôn ba, mặt càng thêm hốc hác, uống rượu cũng thấy vô vị, vẫn cố ăn thêm vài miếng thịt. Khi đang ăn thì một nhóm người tới làm cái phòng đơn giản trở nên đông đúc, đám lái xe đường dài và mục dân ngồi quây tròn, bầu không khí ngày càng tốt, chất lượng không khí thì ngày càng tệ.
Tên râu xồm ngồi gần cởi giày ra, thò chân hơ bên bếp lò gần đó, úi dời ơi, mùi còn tởm hơn mùi trên người cừu. Vừa hơ chân còn phủi áo phành phạch, bụi đất với tàn tuyết bay tứ tung, ngồi xuống cuốn thuốc lá hút, cả gian phòng sắp khiến người ta ngạt thở.
“ Tôi nhớ tới hoàn cảnh sinh sống của tộc bán thú trong truyện phương Tây.” Tôn Nghệ không ăn nổi nữa:
Hai cảnh sát quê không thấy gì cả, trong thôn chăn dê cũng như thế, Lý Dật Phong tự trọng thân phận ném dao đi, lái xe nhìn ra mấy đồng nghiệp thành phố không chịu nổi, nói:” Hoàn cảnh ở nơi này là thế đấy, nhưng chớ coi thường người như vậy, toàn là dân có tiền, hông phải dắt mười vạn.”
“ Thế à, có tiền mà còn sống thế này?” Lý Dật Phong không hiểu nổi:
“ Vì họ muốn có thêm tiền.” Trác Lực Cách Đồ cho một câu trả lời đơn giản, chuyển chủ đề:” Nơi này lịch sử lâu đời lắm đấy, năm xưa Vương Chiêu Quân xuất tái đi qua vùng này đấy.”
“ Đúng rồi, trong khúc đàn tranh còn có một khúc rất thê lương.”
Đổng Thiều Quân đang định khoe khoang kiến thức thì Lý Dật Phong buồn bã xen vào:” Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Vương Chiêu Quân lại tự sát.”
Mọi người đều cười phun thịt, đề tài này không tiếp tục được nữa, đội trưởng Trác cũng bị đám thanh niên trẻ chọc cười, không nói chủ đề văn vẻ nữa, mời rượu, gắp thịt, khuyên mọi người ăn nhiều chút.
Ăn uống ở nơi này có vài đặc điểm, một là nhiều, ai vào một cái cũng hào sảng hô cho hai cân thịt, hai là ăn phải nhanh, ngồi xuống một cái ăn như rồng như hổ, vài phút là chùi mép đi, sợ lỡ chuyện làm ăn. Khi nhóm cảnh sát đang ăn thì đã có mấy đợt khách ra vào, ngay cả ông chủ cũng không vui, lấy cớ rót nước hỏi khách muốn ăn thêm gì không?
Còn chưa ăn hết mà, song tới hồi kết, đám anh em lỳ mặt ngồi đó, Dư Tội lại không thể để đội trưởng Trác trả tiền, đánh đứng dậy thanh toán, khi đợi lấy tiền lẻ chợt nhớ ra, người như ông ta chắc chắn là quen hết nhân vật ngũ hồ tứ hải, lấy ảnh ra hỏi: “ Ông chủ, có biết người này không?”
“ Hỏi làm gì?” Ông chủ lập tức cảnh giác:
“ Còn làm đếch gì, nhờ ông ấy liên hệ chút hàng giá rẻ.” Dư Tội thái độ dửng dưng lấc cấc như sinh ra đã có:
Ông chủ nhìn Dư Tội vài lượt, miệng ngậm điếu thuốc, mặt như lưu manh trộm cắp, tám thành là coi y cùng thuộc loại như Thảo Độc Tử:” Biết, ở đây ai chả biết, nhưng mà lâu rồi không thấy tới.”
“ Khoảng bao lâu?”
“ Nửa tháng.”
“ Có ai biết ông ta ở đâu không, tôi gọi vào di động cũng không được.” Dư Tội nói dối tỉnh bơ như không:
“ Cái lão đó có tiền thì biến mất, hết tiền mới quay về cơ.” Ông chủ trả lời một câu làm người ta thất vọng:
Đang định hỏi số điện thoại của ông chủ để liên lạc sau thì có tráng hán phải cao tới mét chín đi vào, rèm cuốn cao, gió lạnh ào ào đi theo gọi lớn:” Này, lão già, cho hai hai cái đùi cừu, hai cân rượu.”
Lại thêm một tên tên bán thú nhân nữa, ông chủ nhiệt tình đáp một câu, thuận miệng hỏi:” Này Lão Phần, có thấy Thảo Độc Tử không, có huynh đệ tìm.”
“ Ai tìm?” Tên trang hán nhìn Dư Tội đang há mồm ngạc nhiên đứng đó, cảm giác quái dị:
Lão Phần, cái tên này quan trọng hơn Thảo Độc Tử nhiều lắm, chính là người trực tiếp bàn Thiên Hương Cao, Dư Tội bị niềm vui bất ngờ làm nhất thời chỉ biết đứng đần mặt như thằng ngốc.
Phản ứng khác thường của y khiến tráng hán đề phòng, nhưng Trương Mãnh đã rút còng nhảy tới: “ Cảnh sát đây, anh đã bị bắt.”