Vù, tráng hán không nói không rằng trở tay quét về phía sau, Trương Mãnh cho dù đưa tay đỡ cũng không khác gì bị xe hơi đâm phải, lảo đảo lui ra sau mấy bước, ngã xuống cái bàn. Người kia không thừa lời quay đầu chạy ngay, Dư Tội nhảy tới chẹt cổ hắn từ phía sau, dè đâu bị hắn gỡ tay dễ như không, hai người chênh nhau phải 20 cm, đối phương lại to lớn, Dư Tội như con kiến bị hắn quật một phát xuống quầy, kêu thảm ngã lăn xuống đất.
“ Thằng chó!” Trương Mãnh xách ghế gỗ đuổi theo:
Lý Dật Phong vơ chai rượu gọi đồng bọn, Tôn Nghệ, Ngô Quang Vũ không có gì làm vũ khí liền lấy tạm xương cừu trên bàn, Đổng Thiều Quân nói gấp với đội trưởng Trác: “ Lão Phần là nghi phạm chính của vụ án, bắt được còn quan trọng hơn cả Thảo Độc Tử.”
Sự kiện đột phát làm loạn hết bố trí, một đám hình cảnh hùng hổ nhảy ra, ông chủ sợ hãi trốn sau bếp, tròn mắt nhìn một đoàn người đuổi một người, tên ngã sau quầy bò ra cuối cùng, còn thuận tay lấy dao lóc xương, ông ta rối rít hô:” Đóng cửa, dọn quán, hôm nay có chuyện rồi.”
Cần phải hô, không hô không được, vì có khách vẫn điềm nhiên ăn uống, chỉ trỏ mấy người đánh nhau.
“ Mau, khởi động xe, chặn đường.”
Đội trưởng Trác thấy tráng hán kia chạy về phía một cái xe tải nhỏ, lập tức đưa ra mệnh lệnh chính xác, lái xe chạy nhanh đi lái xe. Cùng lúc đó Trương Mãnh sắp bắt kịp đối phương, đội trưởng Trác hô:” Cẩn thận, hắn luyện đấu vật đấy.”
Trương Mãnh bị trúng một đòn đau, làm sao nuốt được cục tức này, thấy nghi phạm đã tới gần cửa xe rồi, gầm lên phẫn nộ, dồn sức vung ghế một vòng đập thẳng xuống nghi phạm. Nghi phạm một tay đặt lên cửa ce, nghe tiếng gió sau lưng, hắn tuy to lớn như quả núi nhưng hành động rất nhanh, lách người sang, ghế đập trúng cửa kính, kính vỡ tan nát.
Chậm mất một nhịp, nghi phạm không còn cơ hội lên xe nữa, hắn xoay người chạy ngay, Trương Mãnh còn cách vài bước, tung mình chảy lên đá, trúng ngay vai trái nghi phạm, nghi phạm lảo đảo, song vẫn miễn cưỡng trụ lại được.
“ Đầu hàng đi, mày chạy không thoát đâu.” Trương Mãnh quẹt mũi thủ thế, một tay lắc còng số 8, lúc này mới nhìn rõ, đôi mắt trâu đối phương ánh lên sự sợ hãi lẫn tàn nhẫn, râu xồm xoàm, răng trắng ởn, thở phì phò, giống thú cùng đường sẵn sàng lao vào liều mạng bất kỳ lúc nào.
Khỏi phải nói, không phạm tội không liều mạng chống trả như thế.
Có điều đồi phương cao hơn Trương Mãnh nửa cái đầu, thân hình cũng lớn gấp rưỡu, muốn bắt sống không hề dễ dàng, Trương Mãnh làm vài động tác giả, đối phương vừa bị đánh lửa lao vào, đội trưởng Trác vừa chạy tới gần hô lên: “ Đừng để hắn áp sát.”
Muộn quá rồi, gạt được cú đấm của đối phương, Trương Mãnh khéo léo vòng qua sau chẹt cổ, song thể hình chênh lệch, chiêu này mất hiệu quá, đối phương cổ ngắn vai rộng, tránh gặp phải kết cục giống Dư Tội. Trương Mãnh phải buông tay, cùi chỏ trúc vào mạng sườn nghi phạm, song tên này còn súc sinh hơn hắn, huống hồ hắn mặc đồ da dày, trúng đòn vẫn như không, vừa thu tay lại thì đối phương rùn vai, khom lưng, chân phát lực, húc tới như xe tăng.
Rầm, Trương Mãnh lần nữa bị xô ngã chổng vó.
Chỉ ba chiêu Trương Mãnh bị hạ, nghi phạm còn đá thêm hai phát, nhổ một bãi nước bọt chạy tiếp, Lý Dật Phong đuổi tới nơi nhìn cảnh đó sợ hãi phanh gấp, chỉ phía trước quát Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương:” Anh em xông lên, cơ hội lập công tới rồi.”
Hai tên này hơi ngốc, cứ thế lao thẳng theo, Lý Dật Phong tụt lại sau, đội trưởng Trác rút súng chĩa lên trời bắt liền hai phát, nghi phạm không thèm để ý chạy càng nhanh, bốn bề bị tiếng súng làm hỗn loạn, người chạy sang đông, người chạy sang tây, va phải nhau, gia súc kêu ầm ĩ, làm cảnh tượng càng loạn, đội trước Trác dậm chân hô thất sách.
Gặp phải loại vong mạng rồi, trừ khi trực tiếp nổ súng nếu không chẳng tác dụng gì, nhưng bốn bề hỗn loạn, sợ làm người khác bị thương, cất súng đi.
“ Tách ra, tách ra mà đuổi, đừng để hắn chạy.” Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ hét lên với Lý Dật Phong, sau đó tản ra:
Hai cảnh sát xã đã tới rất gần, lái xe cũng đã đi đường vòng chặn đầu, nghi phạm thấy có xe chặn phía trước, xoay người đổi hướng, vừa chậm một chút, Lý Ngốc xông tới ôm cổ, Lý Thuyết Dương ôm chân.
Cổ nghi phạm như cây đại thụ, Lý Ngốc như kiến càng lay không nổi, Lý Thuyên Dương thì cảm giác ôm cái cột đình, cũng chẳng tích sự gì, nhưng Lý Dật Phong thấy cơ hội, hớn nhở cầm chai rượu xông tới, vừa chạy vừa hô:” Con bà nó, giờ đã thấy sự lợi hại của cảnh sát chưa?”
“ Aaa ...” Một tiếng kêu lớn như dã thú gầm thét, nghi phạm vòng tay ra sau, gỡ Lý Ngốc ra, hét tiếng nữa quất lên người Lý Thuyên Dương, hai tên ối á liên hồi:
Lý Dật Phong tới trước mắt hắn, tay giơ chai rượu hóa đá.
Nghi phạm như con thú cùng đường, mắt long sòng sọc nhìn Lý Dật Phong, chai rượu không dám đập xuống, nhưng mà trường hợp này hắn không thể tỏ ra hèn nhát nghiến răng ném chai rượu đi:” Dọa ai đấy, lão tử là cảnh sát ... Úi da ...”
Còn chưa nói hết thì chai rượu đã nằm trong tay đối phương, đối diện với khuôn mặt hung tợn, hắn cảm tưởng ngửi thấy mùi thối từ miệng đối phương. Lý Dật Phong quay đầu chạy, cho dù chân hắn có nhanh cũng chẳng thoát, người kia đá một phát vào mông, Lý Dật Phong cảm giác như mông trúng hỏa tiễn, rú một tiếng bay lên, sau đó ngã dập mặt.
Ái ái ái, Cẩu thiếu gia toàn thân như rời ra, gian nan ngẩng đầu, chuyện càng đáng sợ hơn xảy ra, cách đó không xa đàn gia súc đang chen lấn, sợ bị chúng dẫm vài cái thì xong đời, vội bò đi, nghe thấy tiếng phèn phẹt rồi tay âm ấm, giật nảy mình, con trâu đực đang chổng mông ỉa, còn thứ ấm ấm hắn chạm vào là phân trâu.
Tay toàn là phân trâu, lau không được mà không lau cũng không được, ngẩng đầu thấy Tôn Nghệ bị đá bay, Ngô Quang Vũ bị một đấm gục luôn, người kia nhảy vào đàn gia súc, bị gia súc che đi, sắp không thấy nữa rồi.
Con mẹ nó, thằng này đâu phải trộm trâu, cho thêm khẩu súng là thành rambo rồi.
Chuyện xảy ra quá nhanh, Trác Lực Cách Đồ không dám bắn nữa, sợ kinh động đàn gia súc, tên đó cũng đoán ra nên cứ lom khom mượn yểm hộ của gia súc lúc ẩn lúc hện, phương hướng là thảo nguyên phía bắc, chỉ cần chạy tới đó thì đừng mong bắt về được, hắn vội gọi điện cho trạm kiểm tra biên cảnh phối hợp, đồng thời chỉ huy lái xe lái tới ngoài hàng rào đón đầu.
Không ít hộ bán gia súc tới xem náo nhiệt, toàn nói tiếng Mông, không hiểu gì càng loạn, cánh sát duy nhất chưa bị hạ là Đổng Thiều Quân thì lại chẳng trông cậy gì được trường hợp thế này.
Trương Mãnh đã gượng dậy được, tay cầm cái ghế gãy chân, lửa giận ngùn ngụt: “ Đâu rồi, con mẹ nó.”
“ Không biết, vẫn ở trong chợ.” Đổng Thiều Quân lắc đầu, hắn tới nơi thì mọi người đều bị hạ rồi:
Trương Mãnh nghe ngóng rồi men theo tiếng ồn ào mà truy đuổi, Ngô Quang Vũ bò dậy than vãn, cái đếch gì mà át chủ bài truy bắt tội phạm, bị tội phạm đánh cho nằm cả đống, khiến lái xe cũng gặp tai ương. Trương Mãnh tức lắm nói nếu không phải bị thu súng thì thằng đó xong rồi, Tôn Nghệ vừa chạy vừa nhìn dáo dác, chuyến này mà để nghi phạm trốn thì cả đám đừng hòng ngẩng đầu lên nhìn ai nữa.
“ Hướng chín giờ.”
Là tiếng Dư Tội, mọi người cắn răng đâm xuyên qua đàn gia súc.
Gia súc tách ra liền nhìn thấy rồi, Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương nhanh hơn họ một bước, Dư Tội đã đuổi kịp người kia hô:” Bao vây khu vực, Thuyên Dương, kiếm thừng.”
Đó là ám hiệu của đám anh em năm xưa đi đánh nhau dựa theo chiến thuật phòng phủ khu vực của bóng đá, Dư Tội hô một cái, những người khác không ai bảo ai tản ra, lấy Dư Tội làm trung tâm, dần dần khép lại.
....
Tưởng tượng hồi xưa kỵ binh Mông Cổ cả vạn, cả chục vạn người như thế này, đúng là nhìn một cái đã muốn giơ tay đầu hàng.