“ Thằng chó.” Dư Tội quệt máu mũi, tay cầm dao lóc xương đâm vào lưng nghi phạm, nghi phạm lách người né, nhưng đó chỉ là hư chiêu, chỉ thấy tay phái Dư Tội vung lên, thứ màu bạc bay ra, nghi phạm rú đau đớn ôm mắt lùi lại:
Ngô Quang Vũ thất kinh:” Dư Nhi còn luyện cả ám khí à?”
Nghi phạm buông tay ra, mắt còn đau nhưng không có thương tích gì, xem ra cũng cáu rồi, phất áo, hai tay giang ra, thủ thế đấu vật. Dư Tội gầm gừ, giống như cũng điên rồi, tay cầm ngược dao, vào thế thủ công phòng, rốt cuộc nghi phạm không nhịn được lao vào trước, thân hình đồ sộ to gấp đôi Dư Tội, khí thế dời non lấp biển, bao phủ thân hình gầy nhỏ của Dư Tội, đám anh em đều sợ hãi la lên cẩn thận.
Cứ ngỡ cuộc chiến sinh tử sắp diễn ra thì Dư Tội lăn mình một cái bỏ chạy làm tên kia vô hụt, cái mặt y làm gì có tí tức giận nào, còn thè lưỡi trêu:” Lêu lêu! Thằng ngốc.”
Bẹt! Nghi phạm vừa há mồm chửi có thứ gì ném vào mặt, đưa tay chùi đi, thấy cục đen xì xì, là bùn tuyết trộn phân trâu, đợi hắn chùi hết thì chỉ thấy tên một cảnh sát đang bỏ chạy, là Tôn Nghệ.
Trương Mãnh tranh thủ thời cơ cầm cái ghế gãy quất vào chân hắn, nghi phạm nhịn đau định hạ tên to con nhất đám này, không ngờ chát, Ngô Quang Vũ đứng xa dùng thắt lưng quất thẳng mặt. Hắn vừa đỡ một cái thì Trương Mãnh không ham chiến như lúc nãy mà tránh đi rồi, thế là vòng vây hình thành, phía trước không đối đấu chính diện, sau lưng cứ chực chờ chơi bẩn, quay sang bên này phía kia giở trò.
Đúng là bao vây khu vực, bọn họ phối hợp thuần thục lắm rồi, nghi phạm xông về phía nào cũng đừng hòng đột phá được vòng vây.
Thế chưa phải là điều khiến người ta điên nhất, mà cái bọn này lúc thì ném cục phân, lúc nhổ nước bọt vào mặt, khi chỉ vờ đấm dứ một cái rồi co cẳng chạy, còn cười trêu chọc.
Aaaa, lại một ngụm nước bọt nhổ trúng mặt rồi, lần này là tác phẩm của Dư Tội, sỉ nhục làm nghi phạm mất lí trí, gầm lên húc gãy hàng rào tạm thời, nhặt một đoạn gỗ dài gần 2 m, muốn liều mạng rồi, bỏ người khác đuổi theo Dư Tội cho bằng được.
Không xong rồi, cái gậy gãy đó có một đầu lởm chởm, đâm cái là chết người chứ không đùa, đội trưởng Trác lái xe xông vào, vươn tay chĩa ra xa nổ súng, không phải uy hiếp nghi phạm mà xua đuổi mục dân xem náo nhiệt, sợ gây ra hỗn chiến.
Dư Tội chạy bán sống bán chết, tuy chạy hết tốc lực rồi, nhưng sải chân đối phương dài hơn gấp rưỡi, lại cầm cái gậy to bằng miệng bát có thể đâm lòi ruột bất kỳ lúc nào, ba hồn bảy vía bay sạch, vừa chạy vừa hô:” Thuyên Dương, ném thừng.”
Vù, một sợi thừng có thòng lọng không chút dấu hiệu nào từ đàn gia súc bay ra, chòng chuẩn xác lên người nghi phạm, kéo mạnh, thít chặt lấy nghi phạm đã lên cơn điên, giữ không nổi, Lý Thuyên Dương thình lình buông tay, nghi phạm lỡ đà ngã nhào. Tức thì đám hình cảnh xông vào, khóa cổ, đè vai, ôm chân, dùng hết sức rồi mà năm sáu người mới khống chế nổi.
Đến khi nghi phạm nằm im không chống cự nữa thì ai nấy thở hồng hộc, cảm giác không khác gì vừa thoát chết.
“ Tôi hiểu vì sao hắn có biệt hiệu Lão Phần rồi, đúng là cục phân mà, thối không chịu nổi.” Ngô Quang Vũ vừa bẻ tay vừa nhăn mặt, cái mồm hay ca thán của hắn không chịu nghỉ ngơi, cũng chẳng sai, nghi phạm như chưa bao giờ biết tắm thì phải:
Trương Mãnh đá hai phát, quệt máu mũi, nghi phạm vẫn còn vùng vẫy, phẹt, nhổ nước bọt trúng mặt hắn, Trương Mãnh định đá, đội trưởng Trác kéo sang bên.
“ Thối thật đấy, Súc Sinh, cậu mà so với người ta cũng thành mặt trắng rồi.” Tôn Nghệ thở không ra hơi, xoa bả vai ê ẩm:
Bắt đã khó, tống thằng khốn lên xe cũng không dễ dàng, xong xuôi mới thấy Đổng Thiều Quân thò mặt ra, thế là bị đám anh em kiếm được chỗ trút giận, nói hắn vô tích sự. Đồng Thiều Quân mắng lại, nói các cậu cũng là lũ vô tích sự, nếu không phải có cảnh sát quê ra tay thì Dư Nhi bị đâm chết rồi, lúc này mới nhớ ra, đúng rồi chiêu quăng thừng đó quá lợi hại.
Tôn Nghệ nhìn quanh chỉ:” Ở bên kia kìa.”
Mấy người đi về phía Dư Tội và Lý Thuyên Dương, Lý Dật Phong lẽo đẽo theo sau, nói hết sức tội nghiệp:” Ai có giấy không, cho tôi tờ giấy.”
Nơi này làm gì có giấy, Tôn Nghệ phẩy mũi xua đuổi:” Tự kiếm chỗ mà cọ đi, đứng tới gần chúng tôi, cậu cũng thành Lão Phần rồi.”
Chứ còn không à, toàn thân là phân trâu, có chỗ đã đông cứng rồi, đặc biệt là tay dinh dính, thối kinh người, nghĩ tới đôi tay ngọc ngà của mình thành ra thế này, Lý Dật Phong không thiết sống nữa. Tìm giấy khắp nơi tìm không thấy, chà vào tuyết thì quá lạnh, chà vào lan can thì quá cứng, chợt thấy đàn trâu trong chuồng đã kêu ầm ĩ, lòng máy động, tới gần một con cọ lên người nó, úi da, vừa mềm vừa ấm vừa dễ chịu.
Lau vài ba lần, tạm sạch tay, định cúi xuống kiếm ít tuyết rửa sạch, ai ngờ con trâu bị hắn chùi quất đuôi một phát như báo thù, trúng ngay mặt, Lý Dật Phong theo bản năng ôm mặt, thế là thôi rồi, mặt cũng dính phân, đau đớn rống lên:” Cứu với ... Có còn cho người ta sống không?”
Chả ai cứu, chỉ có đám trâu kêu như cười đểu.
Cách đó mấy trăm mét, Dư Tội kiếm công cụ nạy cái xe tải nhỏ của nghi phạm, lòng hồi hộp, đối phương đã liều mạng chống trả như thế, chắc chắn là chở theo thứ phi pháp. Mấy người hợp lực phá cái khóa to bằng nắm đấm, mở khoang xe, trong xe đặt chỉnh tế từng hộp giấy, mở thử một hộp ra.
Bên trong là thứ dạng mỡ màu xanh lục, nụ cười dần dần hiện lên môi mọi người, Ngô Quang Vũ và Tôn Nghệ nóng ruột mở từng hộp từng hộp một, mở thêm một hộp nụ cười càng rạng rỡ thêm một phần, mệt mỏi bao ngày tan biến sạch, anh em quay sang ôm nhau.
“ Ha ha ha, con mẹ nó chứ, tìm được nguồn thuốc rồi, kiếm lớn rồi.” Dư Tội đứng dựa vào thành xe cười như lên cơn điên:
Ảnh chụp từ từ truyền đi, file video này vô cùng quan trọng, Thiệu Vạn Qua thấy quá trình quá lâu, đi qua đi lại trong phòng kỹ thuật, Mã Thu Lâm hay tin chạy tới: “ Tình hình thế nào?”
“ Sơ bộ xác định được nghi phạm Lão Phần vận chuyển Thiên Hương Cao, chặn được một xe, 80 hộp toàn thứ này.” Thiệu Vạn Qua tay vung vẩy, chưa hết kích động:
“ Cái gì? Không phải đi điều tra Thảo Độc Tử à?” Mã Thu Lâm có chút chưa tiếp nhận nổi niềm vui lớn như thế, cảm giác không thực:
“ Không tra ra người đó, có điều khi ăn cơm họ chạm mặt người này.” Thiệu Vạn Qua đưa tới một tờ giấy:
“ Người Mông Cổ à?”
“ Đúng thế, tên hắn là A Nhĩ Tư Lăng, vừa mới xác định thân phận, đội trưởng Trác Lực Cách Đồ đang thẩm vấn ... Hiện toàn bộ đội hình cảnh huyện Trần Xuyên nhảy vào vụ án này, người của chúng ta chuẩn bị lên máy bay tới Đại Đồng, sau đó chuyển tàu hỏa tới Trần Xuyên, tối sẽ tới nơi.”
“ Tốt, tốt quá rồi, nếu có thể làm rõ được kết cấu của tổ chức bọn chúng, vụ án này không còn khó nữa.” Mã Thu Lâm cũng giống Thiệu Vạn Qua vừa rồi, đi đi lại lại, chặt luôn một xe thuốc, thực sự không dám nghĩ tới, chứng cứ rành rành rồi:
Hình ảnh được gửi tới, trên màn hình là đội hình cảnh Trần Xuyên, đồ đang được kiểm kê, tổ thực địa kia bận tới chẳng ngẩng đầu lên được, Thiệu Vạn Qua nhìn thấy Dư Tội chỉ huy, lẩm bẩm:” Phải thừa nhận anh chàng này may mắn thật.”
“ Vận may chỉ ghé mắt những người nỗ lực kiên trì, trước đó ai sẽ theo đuổi một cái biệt hiệu không thể xác định, ai giữa trời băng đất tuyết lặn lội ra tận thảo nguyên?” Mã Thu Lâm thấy tới lúc này Thiệu Vạn Qua vẫn không đánh giá đúng công sức của Dư Tội, có chút bất mãn:
Thiệu Vạn Qua cười ngượng không thanh minh, tiếp đó Đổng Thiều Quân gọi điện báo cáo, nghi phạm quyền cước rất kinh khủng, nhưng đầu óc không thể so sánh được, bị Trác Lực Cách Đồ vừa dọa vừa lừa, lấy không ít tin tức.
Nơi sản xuất ở đâu, bán cho ai, ai là khách hàng thường xuyên nhất, từng chút từng chút một được moi ra, tổ chức thần bí dần dần lộ diện.