22 giờ tối, một tổ tiếp viện của đại đội hai tới được huyện Trần Xuyên, cùng hình cảnh huyện hợp quân, khóa chặt mấy nghi phạm đương địa, lấp tức tiến hành bắt giữ.
Cùng lúc đó Thiệu Vạn Qua mở cửa văn phòng, tránh qua một bên nhường chỗ cho cục trưởng Vương Thiếu Phong đi vào, hắn hớn hở theo sau, chuẩn bị tham gia hội nghị báo cáo do sở công an tỉnh tổ chức.
Căn cứ vào lời khai của A Nhĩ Tư Lãng đã biết những kẻ cầm đầu tổ chức, chế thuốc Lý Hoành Quan, tiêu thụ Đinh Nhất Phi, Trần Lạp Minh toàn bộ xâu chuỗi với nhau, tất cả manh mối tụ lại ở huyện Trần Xuyên.
Chuyện gộp án phạm vi toàn tỉnh khởi nguồn từ xã Dương Đầu Nhai, tới nay không ai dị nghị nữa.
Bản mẫu kiểm nghiệm vật bài tiết, kết quả kiểm nghiệm thuốc, thêm vào miêu tả và hình ảnh thực địa của vụ án trộm trâu xã Dương Đầu Nhai, vụ án này đã trực quan lắm rồi, bắt đầu từ xã Dương Đầu Nhai, liên hệ tới nơi tiêu thụ cách đó vài trăm km mét, vượt qua khoảng cách tương đương với vĩ độ tỉnh rồi.
Một vụ án nông thôn, cuối cùng được đưa lên hội nghị tối cao của cảnh sát tỉnh.
“ Tình huống đại khái là như thế, theo như kiểm nghiệm sơ bộ, thứ dược phẩm tên Thiên Hương Cao tịch thu được ở chợ gia súc Bảo Nhi Loan chính là thứ soát được trên người nghi phạm trộm trâu xã Dương Đầu Nhai, thành phần, thậm chí đóng gói giống nhau ...
Thiệu Vạn Qua phụ trách giời thiệu vụ án, đem tang vật chiếu lên màn hình so sánh:” Thành phần chủ yếu là Natri bicacbonat, đồng sun phát, Sắt (III) ô xít ..v....v...v... Theo nhân viên kiểm nghiệm của chúng tôi thỉnh giáo chuyên gia chăn nuôi viện nông nghiệp, trong đó còn thêm thành phấn trung dược và nguyên tố vi lượng tạo thành, mùi vị rất đôc đáo, đối với trâu cày nông thôn mùa đông chủ yếu ăn thức ăn khô mà nói có sắc cám dỗ cực cao, đó là điểm mấu chốt giúp chúng dụ dỗ từ xa thành công.”
Dừng lại, hắn nghe thấy tiếng cười của mấy vị lãnh đạo, vụ án có thể đưa lên đây có cái nào nói ra không oanh động toàn tỉnh, mấy con trâu làm sao lọt vào mắt họ được.
Thiệu Vạn Qua đổi loại giọng điệu nghiêm trọng hơn, chỉ vào tang vật thu được hôm nay:” Một túi này trọng lượng 500 gram, đủ cho 1 đến 2 con trâu, trong xe có tới hơn 800 túi, nếu đem dùng sẽ xảy ra hàng trăm vụ mất trâu. Theo như thống kê chưa đầy đủ của ban CCIC, từ năm ngoái tới đầu năm nay, trong vòng một năm xảy ra 239 vụ trộm trâu, số trâu cáy bị bắt lên tới 1426 con, so sánh với loại vụ án tương tự trên toàn quốc thì tỉnh ta nhiều nhất, tỉ lệ phá án thấp nhất. Nếu tính giá trị vụ án đã hơn một nghìn vạn rồi.”
Phòng hội nghị xôn xao, những cảnh sát cao cấp quen ngồi trong văn phòng ra lệnh này, không thể lý giải được vụ án xảy ra ở chốn sơn cùng thủy tận lại gây tai hại thế này, đều bất ngờ.
Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt Hứa Bình Thu đánh giá bốn xung quanh, cục công an thành phố tới vài vị, cục trưởng Vương Thiếu Phong, phó cục Miêu Kỳ, chi đội trưởng hình sự, thêm vào Thiệu Vạn Qua, tất cả quy tụ tại đây, vụ án sẽ lập tức đi vào quỹ đạo, còn lại chỉ là hội nghị mang tính hình thức thôi, đã trao đổi với Vương Thiếu Phong và sở trưởng Thôi rồi.
Đương nhiên là không trao đổi với ông ta, Hứa Bình Thu quá hiểu người bạn học Vương Thiếu Phong này, vụ án lớn như vậy cục trưởng Vương sẽ không để người dính vào chia công với mình. Hứa Bình Thu chẳng bận tâm, ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt Miêu Kỳ, cả hai cùng mỉm cười ẩn ý.
“ Đây chính là biên bản thẩm vấn mấy nghi phạm mà chúng tôi đã bắt được, tên chủ mưu vụ trộm ở xã Dương Đầu Nhai là Ngưu Kiến Sơn, hắn quen Trần Lạp Minh bắt được ở Dực Thành, mà theo lời khai của Tần Hải Quân và Vu Hướng Dương đã bị giam giữ hình sự, bốn người Đinh Nhất Phi, Trần Lạp Minh là nhà cung cấp hàng trường kỳ của họ ... Nghi phạm bị bắt hôm nay càng đơn giản, trong công cụ thông tấn của hắn tra ra số điện thoại của Đinh Nhất Phi và Trần Lạp Minh, theo như bên kỹ thuật khôi phục lưu trữ cuộc điện thoại trong ba tháng qua ...”
Hứa Bình Thu dần dần mất tập trung, ông ta không để ý tới vụ án này nữa, ông ta luôn ý đồ chỉ huy Dư Tội, muốn y trở thành cảnh sát hữu ích, nhưng bây giờ xem ra ông ta vẫn cứ nhầm, chàng trai này càng biết phải làm một cảnh sát thế nào hơn ông ta, dù dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, cậu ta là người sống sót.
Tách, giới thiệu xong, đèn bật sáng, Hứa Bình Thu khôi phục dang vẻ nghiêm túc trang trọng.
“ Tình huống đại khái là như thế, xuất phát từ suy tính bảo mật, công tác tiền kỳ luôn do đại đội hai dẫn đầu, cho tới bây giờ cảnh sát của chúng ta còn có một tổ đang ẩn nấp ở nơi băng thiên tuyết địa ... Tôi nghĩ, tới lúc phải trả món nợ này rồi, chúng ta nợ trị an xã hội quá lâu.” Cục trưởng Vương bày ra cái bộ dạng lo nước thương dân, giọng nói rất thành khẩn, rất trịnh trọng:
Sở trưởng Thôi nghe xong báo cáo nhìn quanh, hỏi Hứa Bình Thu:” Xử trưởng Hứa, anh có bổ xung gì không?”
“ Không, phó sở trưởng Vương nói rất thấu triệt rồi, món nợ này đúng là tới lúc phải trả.” Hứa Bình Thu phụ họa Vương Thiếu Phong:
Sở trưởng Thôi kéo micro, nghĩ một lúc mới nói: “ Được, nếu như bọn chúng đã dám vươn tay tới Đại Nguyên, vậy hãy tiêu diệt chúng ở đây. Trước đó ban lãnh đạo chúng ta thương thảo công việc cho việc lập công đầu mùa xuân, tôi thấy có thể nổ pháo từ đây. Tôi kiến nghị các thành phố thành lập tổ chuyên án, chuyên môn tập trung phá vụ án trộm trâu, sở sẽ phái một thành viên trong ban lãnh đạo đảm nhiệm vị trí tổ trước, phụ trách bố trí chia sẻ lực lượng cảnh sản các vùng, khi cần thiết, toàn tỉnh quyết chiến ... Tiếp theo, chúng ta tuyển cử dân chủ một vị tổ trưởng, tôi muốn đặt gánh lên người đấy, không hoàn thành nhiệm vụ thì phải kiểm điểm.”
Tiếng vỗ tay vang lên, Vương Thiếu Quân cười đắc ý, tất cả diễn ra như ông ta muốn, tổ trưởng chính là ông ta.
Vương Thiếu Phong nói cái câu băng thiên tuyết địa kia chỉ là một câu cảm xúc thôi, cả ông ta cũng không ngờ hiện giờ cảnh sát huyện Trần Xuyên đúng là nhân lúc tối trời hành động, dưới ánh đèn tù mù, bốn phía băn thiên tuyết địa, một con đường đóng băng không biết kéo dài tới đâu, không biết còn bao dặm đường phải đi.
Ban ngày đã lạnh, giờ mới thấy ban ngày còn ôn nhu lắm, tới đêm nhiệt độ xuống dưới hơn âm 20 độ, gió bằng ù ù thôi, cho dù ngồi trong xe cũng run bần bật. Cả Đổng Thiều Quân cũng không từ chối rượu của Trác Lực Cách Đồ nữa, ngửa cổ uống ực một cái như uống thuốc độc, cảm giác cổ họng bị xé toạc, dù gì thì trên người cũng đã có hơi ấm.
“ Các đồng chí, kiên trì thêm một lúc nữa thôi, chỉ còn 3 km.” Trác Lực Cách Đồ cổ vũ sĩ khí, trải qua cuộc ẩu đả buổi chiều, đội ngũ vốn có chút xa cách đã có nhận thức sâu hơn vài phần về sự hợp tác, ít nhất rất đồng lòng:
“ Đội trưởng Trác, cái kẻ buổi chiều tên là gì ấy nhỉ? Lãng Lãng gì ấy?” Tôn Nghệ đưa rượu hỏi:
“ A Nhĩ Tư Lãng, trong tiếng Mông tức là sư tử.”
“ Ồ, bảo sao lợi hại hơn cả Súc Sinh, té ra là vua đồng cỏ.” Tôn Nghệ trêu Trương Mãnh:
Trương Mãnh không thèm để ý đến hắn, có điều lần này đúng là mất mặt. Đội trưởng Trác giải thích, người đó nhìn là biết từ nhỏ luyện đấu vật, ngàn vạn lần không để hắn tới gần, khi đó dù là cao thủ võ thuật cũng ăn đòn mà thôi, lại thêm tên này quanh năm làm lụng, lực tay, da thịt còn hơn cả vận động viên. Người như vậy nghìn người mới có một thôi, không phải người Mông Cổ ai cũng dũng mãnh được như thế.