Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 424 - Q4 - Chương 094: Thương Cho Lớn Nhỏ. (1)

Q4 - Chương 094: Thương cho lớn nhỏ. (1) Q4 - Chương 094: Thương cho lớn nhỏ. (1)

Ồ, Dư Tội rùng mình một cái, nút thắt được cởi bỏ, cảm giác trước mắt mở rộng vô hạn, suy nghĩ không bị bế tắc nữa.

Mã Thu Lâm mỉm cười nói thêm: “ Còn nữa, đặt hắn vào vị trí người bình thường, không nên đem tình cảm cá nhân vào, cũng đừng vì tầm quan trọng của hắn hay vì vội vàng bắt hắn mà định vị con người hắn không đúng. Vì khi không gây án, hắn chỉ là người bình thường mà thôi, chúng ta truy tìm tội phạm, trước tiên là truy tìm một con người.”

Niềm vui trên mặt Dư Tội mỗi lúc một nhiều hơn, đúng thế phạm tội cần che đậy, nhưng thời điểm bình thường thì không, mà thời gian sống như người bình thường chắc chắn nhiều hơn lúc phạm tội, nếu lúc nào cũng gán tư duy tội phạm lên người nghi phạm, chắc chắn có vấn đề, bảo sao lẩn quẩn không biết sai ở đâu.

Một con người theo đuổi cái gì, thường thiếu cái gì sẽ thiếu đuổi cái đó, đúng không? Như thiếu một gia đình ấm áp, thiếu cảm giác an toàn ... Rồi khi một người bình thường biết mình bại lộ, mình sẽ làm gì?

Mã Thu Lâm nhìn khuôn mặt đã nhẹ nhõm hẳn của Dư Tội, mỉm cười:” Giờ hẳn là cậu biết nên tra thế nào rồi chứ.”

“ Không cần phải tra, cháu nghĩ, hôm đó là một ngày trời đẹp, ông ta đi dạo phố.” Dư Tội vội vàng lấy di động ra, tra xét thời tiết ngày hôm đó, reo lên:” Nhiệt độ -5 độ C, trời quang mây, gió nhẹ, đúng là ngày thời tiết hiếm có.”

“ Dừng xe, tổ trưởng Dư sắp ra mệnh lệnh mới.” Mã Thu Lâm cười ha hả hô:

Ngô Quang Vũ vừa phanh xe, Dư Tội liền nhảy xuống đường, ngước mắt lên, vẫn cứ là cái bầu trời xám xì xì đó, vẫn là ngôi nhà cao tầng che chắn hết tâm nhìn, vẫn là phố xá ồn ào phát bực, nhưng tâm tình y cực kỳ thư thái, nhắm mắt, ôn lại ngày đó, đó là một ngày đẹp trời.

Thời tiết rất tốt, nhiệt độ vừa vặn, không có cơn gió cát khó chịu, không có tuyết làm phiền, rất thích hợp để đi dạo, một mình y, không, là hai người. Dư Tội tưởng tượng một ngày nghỉ hiếm hoi, cùng chị Lâm đi dạo quanh phố thương mại, mua ít quần áo mới, đi qua quán ăn vỉa hè, mùi thơm ngào ngạt mời gọi, y sẽ dừng lại ăn chút gì đó, kể cả đó không phải là giờ cơm, ăn không nhiều, sau đó đi ngang qua siêu thị muốn mua gì đó về nhà ....”

Dư Tội dừng bước, phát hiện mọi người đã vây xung quanh:” Bánh Nướng, anh liên hệ với chi đội Sóc Châu, sửa một phần điều kiện, thứ nhất, tra camera ở khu mua sắm, siêu thị trong phạm vi 5km, thời gian là buổi chiều từ 15 tới 17 giờ, không, giảm một tiếng 16 giờ thôi.”

“ Thứ hai, kiểm tra bãi đỗ xe trong phạm vi 5km, ông ta dư khả năng mua xe. Thứ ba, trọng điểm chú ý tới những đôi tình lữ.”

Rất ngắn gọn súc tích, Đổng Thiều Quân vẫn cẩn thận nhanh chóng ghi lại, sau đó liên hệ với bên kỹ thuật.

Dư Tội hít sâu một hơi, lạnh buốt phổi, y thực sự quá chìm đắm vào vụ án mà quên mất xung quanh rồi, quên cả mình thích nhất ngày trời lạnh mây mù thế này, vui vẻ bắc tay làm loa hô:” Bác Mã, cám ơn bác.”

“ Cám ơn cái gì, cậu tự nghĩ ra mà.”

Mã Thu Lâm thiên vị rõ ràng làm anh em không vui rồi, quay sang gièm pha Dư Tội lại đoán bừa đoán bậy, tốn thời gian ở Sóc Châu ba ngày, tỉnh đã giục nhiều lần, nếu không đưa ra manh mối chuẩn xác thế nào cũng bị gọi về, sau đó là làm đồn trưởng quèn, lấy thôn nữ vừa đen vừa ngốc như mấy tên cấp dưới.

Đại hội nói xấu chưa kết thúc thì Đổng Thiều Quân có điện thoại, vừa nghe một câu liền ôm chầm lấy Dư Tội: “ Dư Nhi, 15 giờ 10 ngày hôm đó dưới trung tâm thương mại Hoành Tín, có một đôi nam nữ, đối chiếu khuôn mặt, chính xác.”

Cả đội ngũ sôi trào, không thể nào, sao ông trời chiếu cố Dư Nhi như thế, lại đoán trúng rồi.

Dư Tội mặc kệ nhảy lên xe trước, tự mình lái xe tới chi đội, khi tới nơi căn cứ vào hình ảnh đã xác định được nữ nhân kia, lập tức tin tức ùa về như biển, tên tuổi, nơi cư trú, biển số xe, thẻ ngân hàng, số di động.

Nghi phạm lấy tên Vương Quốc Cường, chẳng những có người vợ hợp pháp tên Trương Tuyết Liên, hơn nữa còn có một điều Dư Tội không sao đoán ra được, hai người có một đứa con trai, một tuổi rưỡi.

…. ….

Tiểu khu Tân Uyển ở vành đai ba thành phố Sóc Châu, xe cảnh sát bận rộn ra vào, tiểu khu có mười tám căn nhà, mỗi hộ ba tầng, vì có đối tượng là nữ, cho nên chuyên môn phái hai nữ cảnh sát tới hỏi chuyện, nhưng người khác kiểm nghiệm vật chứng để lại, thi thoảng có tiếng máy ảnh chụp rắc một cái.

Đã xác nhận không sai sót, nơi này lại điểm đặt chân của nghi phạm Lý Hoành Quan, ông ta không chốn chui trốn nhủi, không ẩn nấp mà đàng hoàng lấy tên Vương Quốc Cường sống ở đây, cưới vợ sinh con mua nhà, chuyện nên làm của một nam nhân thì đều làm hết rồi.

Vợ ông ta là thiếu phụ, không xinh không xấu, vẻ ngoài điềm tĩnh, tuổi 36, ít hơn nghi phạm hơn một giáp, khi cảnh sát ập đến chẳng có gì bất ngờ, cô không hề biết thân phận thật của chồng, ngay cả tuổi thật cũng không biết.

Đám Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ cũng bận rộn giúp đỡ đồng nghiệp tìm kiếm chứng cứ, dù sao là nghi phạm trọng điểm mà tỉnh đưa ra, địa phương không dám không coi trọng, điều toàn bộ lực lượng tới, bao vây cả tiểu khu, cảnh sát vũ trang súng lăm lăm trong tay, chó chạy gà bay.

Cách làm này khiến người theo chủ trương nghi phạm cũng có nhân quyền như Đổng Thiếu Quân lắc đầu không thôi, ầm ĩ tới mức này rồi thì dù vô can thì người đương sự cũng không cách nào quay lại cuộc sống vốn có nữa. Chỉ có Lý Dật Phong là nhàn nhã, còn đi bắt chuyện với nữ cảnh sát địa phương, có lẽ do Cẩu thiếu gia thực sự đẹp trai, làm nữ cảnh sát đưa đứa bé cho hắn, thế là đành phải đóng vai vú em.

Ở ban công, thiếu phụ khóc hết nước mắt, không sao tiếp nhận được sự thực, tra hỏi tiến hành rất chậm, nữ cảnh sát cố kỵ tâm tình của đương sự, không dám truy hỏi quá gấp.

Nhân lúc này Dư Tội đi lại quanh nhà, tìm kiếm thứ mình hứng thú, đứng chân ở nơi này càng thêm bội phục Mã Thu Lâm.

Phòng ngủ có màu chủ đạm là lục nhạt, dịu mắt ấm áp, đầu giường là ảnh cưới, đối diện với giường là cảnh biển khổ lớn, biển trời xanh lam phối hợp với màu sắc trong phòng khiến người ta cảm giác sảng khoái, giường trẻ em đặt bên cạnh, tắm trong ánh nắng của cửa sổ, mấy món đổ chơi hình cá biển vỏ ốc đầy sắc màu, ảnh đứa bé chun mũi nghịch ngợm.

Dư Tội rời phòng ngủ, đi vào nơi lấy chứng cứ chủ yếu, phòng làm việc của Lý Hoành Quan hoặc có thể gọi là Vương Quốc Cường, một mặt tường là tủ sách, sách đa phần liên quan tới y dược và gia súc, tương ứng chuyên ngành của ông ta, tốt nghiệp trường nông nghiệp tỉnh. Thứ duy nhất thu hút ánh mắt Dư Tội là cái giá bút cổ, đúng thế, trình độ thư pháp của người này khá được, bằng chứng là Dư Tội nhìn nửa ngày mới hiểu ra là bốn chữ "chẳng bằng trở về".

Hàm ý gì Dư Tội không rõ, mà có lẽ cũng muộn rồi ...

Tình cảm của hai người chắc chắn rất tốt, hơn hai tiếng rồi mà thiếu phụ kia vẫn khóc, rốt cuộc là tình cảm sâu tới mức nào mới khóc nhiều như thế? Lý Hoành Quanh rốt cuộc là người thế nào, vì ngay cả vợ chính thức của ông ta cực kỳ bất hợp tác, không nói bất kỳ điều gì, bảo vệ người chồng bặt vô âm tín.

Nam nhân có thể làm tới đó, thật không đơn giản.

Bình Luận (0)
Comment