“ Chị cảnh sát ... Anh ấy, anh ấy không phải người như thế, mọi người nhầm rồi, chúng tôi kết hôn ba năm, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, có con rồi càng hạnh phúc, cứ bế nó cười suốt ... Tuy anh ấy thường xuyên đi làm xa không về nhà, nhưng anh ấy ở ngoài chi tiêu dè xẻn, nói muốn giành tiền cho con một tương lai tốt đẹp ... Hu hu, mọi người nhận nhầm rồi.”
Nữ nhân đó khóc suốt từ lúc cảnh sát tới tìm đến tận bây giờ, khóc tới mắt sưng húp, nhưng không thể phủ nhận một sự thật, cô không cách nào liên hệ được với người chồng yêu thương mình hết mực nữa.
Đó là một nữ nhân không tính là xinh đẹp, mang vẻ dịu dàng truyền thống, dễ gây thiện cảm với người khác, đã qua một đời chồng. Dư Tội cứ nhìn cô, giống như si dại, trong đoạn hội thoại đứt quãng, nữ nhân nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, tình cờ trong công viên, cô làm bản quản lý công viên, phát hiện nam tử đứng bên hồ thở dài, mặt có vẻ chất chứa đầy tâm sự, khi đó còn tưởng ông ta coi rẻ mạng sống, cô tốt bụng tới khuyên, không ngờ hai người trò chuyện rất hợp.
Từ cuộc gặp gỡ tình cơ nên duyên vợ chồng, nhắc tới chuyện cũ, nữ nhân nở nụ cười hạnh phúc, nữ nhân lỡ dở như cô vốn không hi vọng gì nữa, vậy mà duyên phận lần nữa nở nụ cười.
Dư Tội bất giác nhớ tới thân thế của mình, khi đó y cũng giống như đứa bé nằm trong lòng Lý Dật Phong, chẳng biết gì cả, chẳng biết tương lai đã thay đổi. Đến khi nghe tiếng gọi khẽ mới quay đầu, thì ra Mã Thu Lâm đã quay lại, đang vẫy tay gọi mình.
Đi ra hết, chi tiết thì để trung đội hình sự Sóc Châu từ từ kiểm tra chứng cứ thu được, Lý Dật Phong, Đổng Thiều Quân, Tôn Nghệ, Ngô Quang Vũ ai nấy mặt mày buồn rầu.
Tên vương bát đản khốn kiếp toàn thân là giả, đúng là thứ đi tới đâu tạo nghiệt tới đó.
Hai nữa là bà nương ngốc đó, hết thuốc chữa, vừa nói không tin vừa một mực bao che cho ông ta.
“ Ha ha ha, xem mấy đứa kìa, đều không phải là cảnh sát hợp cách, sao để tình cảm cá nhân ảnh hưởng như thế?” Mã Thu Lâm mìm cười với đám thanh niên ngồi một đống ỉu xìu xìu:
“ Cái nữ nhân ngốc nghếch đó thời buổi này lừa đảo khắp nơi mà chẳng có ý thức đề phòng gì cả, có cả con rồi mà ngay cả vấn đề tuổi tác của chồng cũng không nhận ra.” Như mọi khi, Ngô Quang Vũ là tên đầu óc đơn giản ý kiến trước:
“ Ông ta ngụy trang tốt quá.” Đổng Thiều Quân cảm khái:” Mua nhà chuyển hộ tịch tới Sóc Châu, nguyên quán là ở trấn nghèo Lữ Lương, nơi xa xôi thiếu thốn đó một bao thuốc lá là làm được chứng minh rời quê, sau đó tới đồn công an làm hộ khẩu ... Cậu đừng không tin, ví như xã Dương Đầu Nhai có những người cả đời không rời thôn, ngay CMT cũng không có.”
Mọi người nhìn Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương liền không dị nghị gì nữa, Lý Dật Phong bực tức: “ Dù thế nào cũng không thể khốn nạn như vậy, bỏ vợ con lại chạy biệt tăm, mả mẹ nó, tự mình tiêu diêu, tôi hoài nghi tên này còn vài người vợ ngoài kia.”
“ Một vợ còn tra lâu như thế, vài vợ thì chúng ta mệt chết.” Quan điểm của Tôn Nghệ hơi khác, đính chính: “ Tôi thấy ông ta không tệ đến thế đâu, mọi người xem nhà, xe đều mua cho vợ, đứng tên vợ, khi đi dể lại 10 vạn trong tài khoản, dù vợ chồng thực sự chăng nữa cũng chỉ tới mức đó thôi, chứng tỏ ông ta cũng hết lòng.”
“ Bỏ đi, kệ ông ta là người thế nào, giờ quan trọng là chuồn mất rồi, đi đâu mà tìm bây giờ?” Trương Mãnh nhìn Dư Tội chờ đợi:
“ Hẳn là một nơi làm ông ta lưu luyến, nơi ông ta cho là chốn về, có khả năng là gây dựng từ lâu, chắc còn khó tìm hơn chỗ này.” Dư Tội lại nói một câu không ra đầu đũa mà mọi người chẳng hiểu:
“ Bây giờ cậu thế người này thế nào?” Mã Thu Lâm gật gù có vẻ tán đồng:
“ Cháu thấy đây là người sống có nề nếp, luôn cho rằng mình có tài không gặp thời, đoán chừng vì u uất bất đắc chí cho nên dùng phương thức khác để chứng minh bản thân ... Con người luôn theo đuổi cảm giác thành tựu, dù không thì cũng phải là cảm giác tồn tại, nhất là người chế ra Thiên Hương Cao ... Phải rồi, nữ nhân.” Dư Tội mắt sáng lên, bổ xung: “ Một nam nhân có trách nhiệm gia đình, một người sống khuôn nếp, một người chồng mẫu mực, lại phát hiện ra có gia đình khác .... Không hợp lý ... Tâm kết ông ta ở đâu thì có lẽ đáp án ở đó.”
Đổng Thiều Quân ái chà liên hồi, có vẻ đã hiểu, song bị kẹt ở đáp án cuối cùng.
Mã Thu Lâm vừa đi vừa nói:” Có vẻ là chính xác đấy, vợ, vợ trùng hôn, tình nhân cũ đã qua đời, e còn nữa, đủ cho chúng ta bận rộn.”
Mấy vị phía sau bất học vô thuật nghiêm trọng, không hiểu gì hết, Lý Dật Phong nhìn mấy người còn lại hoài nghi nói:” Ý gì thế, sao cứ như nói tiếng nước ngoài, chẳng hiểu gì cả, đã trùng hôn cón trách nhiệm với chung tình gì chứ?”
“ Có vấn đề gì à?” Tôn Nghệ hỏi lại:
“ Chiếu theo logic đó, tôi thường xuyên đi chơi gái thì thành tình thánh à?”
Ngô Quang Vũ cười đểu dè bỉu:” Bốc phét vừa thôi, lại còn thường xuyên.”
“ Đúng, nhìn phát biết ngay là xử nam rồi, có khi chưa từng nắm tay nữ nhân ấy chứ.” Chiến hữu lâu năm phối hợp cực kỳ ăn ý, Tôn Nghệ nói xong bỏ đi:
Thế này khác gì xỉ nhục người khác, Lý Dật Phong tức giận đuổi theo:” Tôi phong lưu tiêu sái thế này mà là xử nam à, con mắt các anh kiểu gì thế? Mười lăm tuổi đã biết mùi đời, tới nay có thể nói đã qua nghìn trận lớn nhỏ.”
“ Muốn chúng tôi tin cũng được, chứng minh đi, kể lần đầu tiên xem có phải thật không?” Ngô Quang Vũ nghiêm túc nói:
Lý Dật Phong vì sốt sắng chứng minh bản thân không phải là xử nam liển kể ra, năm xưa hắn còn sống trong khu nhà lực lượng vũ trang huyện, rất thích một chị sống ở bên cạnh, một hôm trời mưa dùng bộ dạng thê thảm thành công khơi lên sự quan tâm của cô gái, sau đó còn cởi quần áo chỉ còn quần đùi ra biểu lộ ... Kể một đoạn phát hiện ra hai tên kia cười rất khốn nạn, càng nổi giận:” Lấy tôi ra tiêu khiển đấy à, muốn biết tiếp mùa bao Trung Hoa mềm tới đây.”
Nói xong ngẩng cao đầu bỏ đi, làm Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ tức tới dậm chân liên hồn, đuổi theo liên tục hỏi, sau đó thế nào, sau đó thế nào?
Có Lão Mã ở đây, không ai dám làm bừa, đoàn người về nhà khách, lại thêm hai ngày nữa không thể thông qua thân phận này của Lý Hoành Quan biết thêm điều gì, đoàn người lại bước lên con đường tìm kiếm dài dằng dặc .
Ngày 12 của hành động Cú Đấm thép.
Buổi sáng, khi tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên, Hạ Danh Quý mở mắt ra nhìn đồng hồ thì đã là 7 giờ rồi, vào giờ này mà đập cửa sắt biệt thự thì chỉ có thể là mấy người bạn làm ăn trong nghề kia thôi, ông ta đi ra cửa sổ vén rèm lên nhìn thấy ba người Lưu Thường.
“ Danh Quý, ai tới giờ này, có phải chuyện em trai em không?”
Là giọng vợ mơ hồ hỏi, mấy ngày qua vợ hắn mất ngủ, chủ yếu vì lo chuyện này.
“ Sắp có manh mối rồi, yên tâm đi, đám Lưu Thượng tới, anh phải đi một chuyến.” Hạ Danh Quý quay về bên giường vuốt mái tóc rối của vợ:
Người vợ ôm lấy cánh tay hắn: “ Nếu không được thì đừng cưỡng cầu, làm khó bản thân ... Chúng ta gập ghềnh lên xuống bao năm mới có ngày hôm nay, em sợ lắm, sợ quay về cuộc sống lo ăn từng bữa trước kia.”
“ Xem em nói kìa, bao nhiêu khổ nạn đều đã vượt qua rồi, chuyện đơn giản vậy mà cứ lo.” Hạ Danh Quý cười cầm tay vợ khẽ hôn một cái, gầy, hơi nhăn nheo, làm hắn thở dài, bất tri bất giác đã bao năm trồi qua:
Đắp chăn lên cho vợ, chuyện làm ăn xưa nay vợi hắn chỉ đưa kiến nghị, không bao giờ tham dự, người ngoài lấy làm lạ, ông chủ Hạ gia tài ngàn vạn mà chưa bao giờ có tin đồn thổi ái tình nào truyền ra. Người biết nội tình thì hiểu, cả danh lẫn quý của Hạ Danh Quý, quá nửa là nhờ vợ mà có.