Hạ Danh Quý xuống lầu thì giúp việc cũng đã dẫn người vào nhà, thời gian qua toàn bộ sản nghiệp Ngưu Đầu Yến của Dực Thành sống trong thấp thỏm lo âu, có vẻ hôm nay đã có chuyển biến. Lưu Thường đi nhanh tới vui mừng đưa tờ báo cho Hạ Danh Quý xem.
( Phá án hay gây án: Một vị giám đốc tới nay chưa rõ tung tích), tiêu đề lớn, chiếm hết trang hai và ba, phối hợp với ảnh chụp, là chuyện xảy ra ở Hạ Phủ Ngưu Đầu Yến ngày hôm đó, hình ảnh giám sát đã bị cục công an niêm phong, nhưng sau khi 110 tiếp nhận, giám đốc Tần Hải Quân lập tức bị đưa đi, chuyện này dù hợp lý, không hợp pháp, huống hồ tới giờ gia quyến không nhận được thông báo ... Thêm vào đó gia quyến tìm kiếm, nhà hàng đóng cửa, cục công an né tránh, khiến độc giả tha hồ phát huy trí tưởng tượng.
“ Chỉ thế thôi à?” Hạ Danh Quý không quá vui mừng:
“ Còn nữa, cháu không mua hết, báo chí ở tỉnh thành chuyển tài tới mười mấy tờ, còn thứ linh tinh trên mạng thì vô biên.” Từ Béo mở di động ra:” Chú Hạ, chú xem đi.”
Hạ Danh Quý nhận lấy di động ngồi xuống xem lướt qua một loạt tiêu đề ( Sản nghiệp Ngưu Đầu Yến của Dực Thành bị trọng thương, quá nửa số lò mổ bị dùng các loại lý do đóng cửa) , ( Tiêu thụ tang vật hay là thủ đoạn chiếm đoạt) ,( Lần đầu tiên dân tố cáo quan ở Dực Thành, người nhà cáo trạng cục công an), đủ loại tiêu đề, ông ta trả lại di động, ngồi dựa vào lưng ghế, mỉm cười.
“ Giám đốc Hạ, anh nói chiêu này có tác dụng gì không?” Cao Tiểu Thành còn hoài nghi:
“ Sao lại không, mấy ngày rồi làm gì có cảnh sát tới nhà kiếm chuyện nữa.” Từ Béo rất hả hê:” Đừng xem thường dân ý.”
“ Chắc là có tác dụng gì đó, tổ điều tra tỉnh đã mấy ngày không đi đâu.” Lưu Thường cung cấp thêm thông tin:
Ba người bàn tán, sự kiện này đã tới điểm giới hạn rồi, tiến thêm một bước thì thương hộ toàn quân bị diệt ngay, lùi lại một chút thì tổ điều tra phủi đít bỏ đi. Vào thời điểm này nhất định vào chung sức chung lòng, nắm tay nhau kháng địch, tất nhiên là có chính quyền địa phương ngầm cho phép, nếu không thương hộ làm sao dám chống đối? Kỳ thực kế sách này là do ông chủ Hạ thông qua mối quan hệ phía chính quyền để làm, che đậy một góc không vẻ vang gì của sản nghiệp này.
Hạ Danh Quý trầm tư:” Cũng sắp rồi, bây giờ là lúc so kè sự kiên nhẫn, xem xem ai có thể cầm cự tới giây phút cuối cùng.”
Biết là vậy, nhưng qua nổi không? Lo lắng nhất là đám cảnh sát như âm hồn bất tán tìm tới nhà, không tra xét thì tống tiền, đã đối chiếu thu chi tới cả chục lần rồi, bất cẩn một cái là thành tiêu thụ đò trộm cắp, mà chuyện này chả ai sạch sẽ.
“ Chẳng may mà cảnh sát chơi thật thì nguy mất.” Vài bài báo chỉ tự an ủi bản thân thôi, ngày nào tổ điều tra còn ở đó, Từ béo chưa thể ăn no ngủ kỹ:
“ Nếu bắt được cả nhân chứng lẫn vật chứng thì không còn gì để nói, mọi người không biết sao, đa phần bọn trộm cắp bị bắt sau khi gây án, tối đa chỉ nhân chứng, nói là bán cho người này người kia, thứ này về mặt luật pháp không thể dùng để định tội ... Đương nhiên trừ khi còn thêm chính miệng mọi người thừa nhận. Từ Béo, thế nào hả? Muốn ngồi trong đó bao năm?” Hạ Danh Quý hỏi trêu:
Từ Béo tất nhiên là lắc đầu liên hồi, một ngày cũng không muốn, vào đó rồi, bằng vào hắn có mà thành trâu bò cho người ta mặc sức giết mổ.
Cả phòng bật cười, Lưu Thường thận trọng hỏi:” Lão Hạ, chúng tôi thì dứt khoát là không nhận rồi, thế nhưng còn Tần Hải Quân và Vu Hướng Dương, họ ...”
“ Tần Hải Quân biết chút nội tình, song không tham gia, cứ bắt đi, hết thời hạn giam giữ, chưa biết ai kiếm chuyện với ai đâu. Ài, còn thằng em vợ tôi ….” Hạ Danh Quý đâu đầu, song rất dứt khoát:” Nếu không ra được thì đành ở trong đó vài năm, coi như là rèn luyện, bớt đi cái tính chơi bời lêu lổng, chẳng được việc gì ... Tôi nhấn mạnh, nếu ai thấy không chịu nổi thì trốn đi cho xa, đợi sóng gió qua rồi hẵng trở về, cố gắng tránh tiếp xúc với tổ điều tra, nói ít thôi, nói nhiều ắt có sơ xuất, nhất là cậu đó Từ Béo.”
“ Vâng ạ, chỉ cần không phải cưỡng chế bắt người, cháu không thèm để ý tới chúng.” Từ Béo đảm bảo:
“ Yên tâm, họ không dám làm thế, bây giờ bên trên phóng chừng còn đang nghĩ cách giảm nhẹ ảnh hưởng phụ, nói gì tới biện pháp kịch liệt.” Hạ Danh Quý an bài giúp việc chuẩn bị bữa sáng ở nhà, vừa ăn vừa thảo luận, có vẻ tình thế ngày một tốt lên:
Tình hình bên này tốt lên thì bên kia tất nhiên là xấu đi.
Còn chưa tới trưa Triệu Ngang Xuyên đã thấy hai chiếc xe quay về, vẫn là do Trịnh Trung Lượng dẫn đi, hỏi ra mới biết là không tìm được người, làm hắn tức giận muốn tóm lấy ai đó đánh một trận.
“ Trung Lượng, cậu lại đây.” Triệu Ngang Xuyên gọi Trịnh Trung Lượng qua một bên:
“ Anh Triệu, anh cứ nói.” Trịnh Trung Lượng lật đật chạy theo tới chỗ vắng vẻ ít người chú ý:
“ Có phải cậu cố ý không?” Triệu Ngang Xuyên thình lình hỏi:
“ Cố ý gì ạ?” Trịnh Trung Lượng chột dạ giả ngốc:
“ Tìm thương hộ thì cậu tới nhầm nhà, tìm nơi tiêu thụ thì lại không thấy, có phải là bắt nạt chúng tôi không quen thuộc địa phương không?”
Trịnh Trung Lượng khổ không sao kể siết: “Anh Triệu, anh nói gì thế, khách khí tới nhà hỏi họ có tiêu thụ đồ ăn trộm không à, ai dại mà nhận? Hơn nữa một năm người ta thu mua bao nhiêu con trâu, làm sao mà biết hết được.”
Triệu Ngang Xuyên thấy Trịnh Trung Lượng nói loanh quanh không vào trọng điểm thì nhìn chằm chằm tới khi hắn sởn gai ốc mới gằn giọng:” Cậu cứ đợi đó.”
Nói rồi bỏ đi luôn.
Trịnh Trung Lượng toát mồ hôi hột chạy về xe, chuồn đi như một làn khói.
Khi Triệu Ngang Xuyên quay về văn phòng lâm thời của tổ điều tra, thành viên trong tổ hậm hực ngồi đó, ném sổ ghi chép, ném di động, tâm tình ai cũng kém, vụ án đang ngày một sáng tỏ, cả tình đang ra quân rầm rộ, vậy mà họ kẹt cứng tại chỗ. Ấm ức nhất chưa phải là ở đó, không tra ra đã đành, mà là tổ lãnh đạo tỉnh nhấn mạnh phá án cẩn trọng, một hai ngày lại tổ chức cuộc họp điện thoại để nhắc nhỏ, cuối cùng tới cả đại bộ phận công tác điều tra và hỏi chuyện đều giao cục công an địa phương.
Kết quả giao cho địa phương rõ ràng sẽ là không đi đến đâu.
“ Người Tấn Nam sao mà hèn thế, xe chúng ta vừa tới là đóng cửa giả chết.”
“ Thôi đi, thế còn là may, hôm nọ tôi tới một nhà, vừa gõ cửa thì thân thích cô gì chú bác kéo tới đầy nhà, nói gì tới tra hỏi, có mà ngồi nghe bọn họ chửi thì có.”
“ Tỉnh thì sợ có chuyện không cho mạnh tay, thế nên chúng ta thành tấm bia cho họ, thôi thì nhịn chút đi, giờ dư luận đang ngả về phía họ.”
Chu Văn Quyên nghe đám đồng nghiệp than vãn nhưng không bình luận gì cả.
Triệu Ngang Xuyên mặt đỏ bừng bừng đi vào, lòng đang bực tức, thả người bịch xuống ghế, gác cả chân lên bàn:” Văn Quyên có tin tức gì mới không, chứ cứ thế này chẳng thà về cho rồi, ở lại đây làm trò hề hay sao?”
“ Về vụ án thì không có tiến triển gì mới, tuy địa phương gây đủ trò, song chúng ta cũng đã đủ chứng cứ gián tiếp, chỉ là trong tình hiện nay không dùng được.” Chu Văn Quyên khá phục Giải Băng trong tình thế khó khăn vẫn luồn lách tập hợp đủ chứng cứ, nếu không phải bọn họ bị áp lực dư luận lẫn trên tỉnh không dám mạnh tay thì chỉ cần cho triệu tập các nghi phạm chính ở Dực Thành, dựa vào chứng cứ phụ đấu tranh có thể tìm ra được gì đó, giờ khỏi cần nói, báo thêm tin không vui:” Ở phía tỉnh thành, Tần Hải Quân giam quá hạn đã bị đại biểu hội đồng nhân dân phản ánh lên viện kiểm sát rồi, khả năng sẽ tra đại đội hai chúng ta phá án không đúng trình tự.”