Chu Văn Quyên vừa dứt lời thì đám đội viên chi viện lại nhao nhao bàn tán.
“ Ai mà có sức ảnh hưởng thế nhỉ?”
“ Thì ông chủ Hạ chứ ai, quen hệ lên tới tận tỉnh rồi.”
“ Chắc là ông ta đấy, chúng ta không làm gì nổi họ đâu, so với toàn bộ sản nghiệp thì chuyện tiêu thụ đồ ăn trộm có là gì. Nghe cục trưởng Lưu nói gì hơn, phải bảo vệ hộ đóng thuế lớn, thế thì làm ăn gì nữa.”
“ Ha ha ha, bọn chúng chĩa mũi giáo vào đại đội hai chúng ta là sai bét rồi, sợ gì chứ.”
“ Lại chẳng phải chúng ta bắt người, nghe đâu mấy tên cảnh sát nhà quê làm bừa, đũng không anh Triệu?”
“ May mà có họ.” Triệu Ngang Xuyên xua tay: “ Giờ tôi hơi nhớ Dư Tội rồi, khi đó chúng ta không dám làm gì, cậu ta trực tiếp dẫn cấp dưới đưa hai nghi phạm đi ... Nếu cậu ta mà ở đây, có khi dám xông thẳng vào nhà Hạ Danh Quý bắt người.”
Cả đám coi như chuyện cười, nói làm gì có khả năng ấy, người thì nhắc nhở thân phận Dư Tội, bất giác chủ đề di chuyển sang y, càng nói càng thấy có khả năng, như sự kiện tập kích cảnh sát, kéo ngã một phó khu trưởng ...
“ Yên tĩnh.” Có người vỗ bàn, mọi người im lặng, chính là Giải Băng, hắn bực mình chỉ tay:” Chúng ta là người chấp pháp, nếu bản thân chúng ta mà không tuân thủ pháp luật, làm sao có thể yêu cầu người khác tuân thủ, lúc đó luật pháp còn có ý nghĩa gì nữa?”
Câu này không được ai phụ họa, lại còn khơi lên ấm ức của mọi người, chính vì Giải Băng không dám đi quá giới hạn nửa bước, bọn họ mới bó chân bó tay thế này, lúc mọi chuyện thuận lợi thì tất nhiên hắn được tán dương hết lợi, khi gặp bất lợi liền bị coi là hèn nhát, sợ chuyện.
Chu Văn Quyên nhỏ nhẹ xen vào: “ Tổ trưởng Giải, bọn họ chỉ nói đùa thôi, không định làm thật đâu.”
“ Vào lúc mấu chốt thế này, chúng ta càng phải giữ nguyên tắc của mình.” Giải Băng nhíu mày, không muốn quá lời, bảo Chu Văn Quyên đem tóm tắt tình huống cho mọi người:” Chúng ta tới đây 28 ngày rồi, tình hình bây giờ là thành ủy Dực Thành đã báo cáo lên chính phủ tỉnh chuyện sản nghiệp Ngưu Đầu Yến trọng thương, nhiều vị đại biểu nhân dân liên danh bới móc công tác tiền kỳ của chúng ta, đặc biệt ở sự kiện bắt giữ Tần Hải Quân và Vu Hướng Dương, chỉ trích tính hợp pháp, viện kiểm sát tỉnh đã gia nhập điều tra. Hiện giờ hành động Cú Đấm Thép trên toàn tỉnh thu được hiệu quả cao, song công tác của chúng ta vẫn dậm chân tại chỗ ... Giờ chúng ta cùng thảo luận, làm sao để có đột phá.”
Cuộc thảo luận không được tích cực cho lắm, đối phó với đám tội phạm gian trá, lại bắt họ chú ý văn minh chấp pháp, khách khí hỏi chuyện người ta, mọi người nói vài câu nhạt nhẽo không đau không ngứa cho đúng phận sự rồi thôi.
Giải Băng biết lòng quân dao động, hắn chẳng có cách nào khác, chẳng lẽ chấp pháp đúng luật lại là sai hay sao? Cả điều này hắn cũng không có câu trả lời ...
Tháng hai đi qua, tháng ba đã tới, hành động Cú Đấm Thép cũng tới ngày thứ 18.
Vào đêm, sao giăng đầy trời, Dư Tội ở trên tàu hỏa nhìn cảnh bầu trời sao bao la, thần kinh kéo căng dài ngày được nghỉ ngơi chốc lát.
17 ngày truy lùng không kết quả, tổ lãnh đạo tỉnh đã hoài nghi sách lược tấn công vào thượng tầng của y, nên hai lái xe Tôn Nghệ, Ngô Quang Vũ bị gọi về, tiếp đó Trương Mãnh cũng được xóa bỏ đình chỉ về đội. Manh mối ngày càng ít, tiểu tổ của họ không còn nhận được hỗ trợ như trước, thậm chí bị bỏ quên rồi.
Đóng cửa sổ lại, ngăn cách không khí lạnh trong lành ở ngoài, mấy cấp dưới bên cạnh ngáy như sấm, Dư Tội tiếp tục lật xem tư liệu về Lý Hoành Quan.
17 ngày, bọn họ từ Sóc Châu đuổi tới thành phố Trường An tỉnh Thiểm Tây, sau đó lại đuổi tới Ninh Hạ, từ Ninh Hạ tới Tứ Xuyên, bôn ba qua 3 tỉnh bảy thành phố, manh mối khi có khi đứt, thu hoạch được một đống ảnh nữ nhân.
Đúng thế, men theo tung tích nữ nhân để truy lùng, mỗi lần bại lộ hành tung, lại truy ra một nữ nhân khác.
Người này không chỉ kết hôn sinh con ở Sóc Châu, còn có một hồng nhan tri kỷ ở Trường An, là nữ giáo viên đại học, khi hỏi chuyện còn si dại đợi người trong lòng quay về cưới mình. Thế cũng đã đành đi, manh mối tìm được ở Tứ Xuyên càng làm người ta rớt mắt kính, bao nuôi một nữ nhân tuổi bằng con trai lớn của ông ta. Dư Tội kinh ngạc hơn nữa là ông ta không vội bỏ chạy, sau khi biết tin ung dung thâm tình từ biệt từng nữ nhân một, an bài cuộc sống sau này cho họ, để lại một đống manh mối rồi điềm nhiên biến mất.
“ Vẫn còn xem à?” Mã Thu Lâm vừa mới đi rửa mặt về, thấy Dư Tội xem tư liệu không biết đọc bao lần, chỉnh lại chăn cho Lý Ngốc ngồi xuống:” Tầm quan trọng của người này ngày một lớn.”
“ Lại có tình hình mới ạ?” Dư Tội không còn sức mà ngạc nhiên nữa, truy đuổi lâu như vậy, sĩ khí đội ngũ xuống thấp lắm rồi:
“ Đúng vậy, theo Đinh Nhất Phi khai, mỗi lần gây án lớn, hắn đều có một bản kế hoạch hoàn chỉnh từ tuyến đường, việc cần lưu ý, thời gian chính xác, cơ bản cứ theo đó mà làm là toàn thắng, ban đầu đều là như thế, toàn bộ tang vật do Lý Hoành Quan mua ... Về sau gan càng ngày càng lớn, tự tổ chức đội ngũ, Lý Hoành Quan buông tay luôn, chuyên tâm kinh doanh thuốc. Theo lời khai mấy nghi phạm bắt được ở Vân Thành, Lý Hoành Quan thông qua Thảo Độc Tử tuyển mộ trộm trâu, sau đó đích thân làm mẫu, cứ vậy lớn mạnh như bây giờ ... Chỉ cần bán Thiên Hương Cao thôi cũng kiếm lớn, kênh tiêu thụ ở Dực Thành là ông ta cung cấp cho Đinh Nhất Phi.”
Dư Tội không nói không rằng, ừm một tiếng tiếp tục xem tư liệu.
Mã Thu Lâm thấy mấy ngày qua Dư Tội trầm mặc quá rồi, vỗ vai:” Nếu áp lực quá lớn thì buông lỏng đi ... Tình huống bây giờ như thế, lãnh đạo cũng biết chúng ta làm hết mức rồi, đừng ép bản thân ... Người này, có lẽ chúng ta nghĩ hơi đơn giản chăng?”
“ Người này không phải đơn giản hay phức tạp, mà là quái dị.” Dư Tội bất ngờ lên tiếng:
“ Hả, quái dị chỗ nào?”
“ Vâng, cháu thấy quái dị, bác xem cô gái này ...” Dư Tội lấy ra ảnh nữ nhân tìm thấy ở Tứ Xuyên tên Thái Lệ Lệ:” Cháu không hiểu về nữ nhân, nhưng mà cháu nghĩ không thông, sao ông ta lại đi tìm một cô gái đáng tuổi con mình chứ?”
Mã Thu Lâm bật cười, không biết giải thích ra sao:” Cái này gọi là không phải cá, sao hiểu niềm vui của cá.”
“ Không, chuyện tình dục thì cháu hiểu ... điều này nói lên sức hút của ông ta, mặt khác cho thấy ông ta kiếm được rất nhiều, nhưng mà sao ông tay chạy tới Tứ Xuyên vì cô gái này? Ông ta không sống ở đó, không kinh doanh hay làm gì có liên quan mà chỉ cả nghìn km để đi bao nuôi một cô gái không liên quan? Cháu thấy chúng ta lạc đường rồi, lần theo manh mối kiểu này không tìm được.” Dư Tội trình bày có phần lẫn lộn, cho thấy y đang rất rối trí:
“ Ừm, nếu đã nỡ vứt bỏ thì trong lòng cũng không còn mấy giá trị.” Mã Thu Lâm gật đầu, người này sẽ không quay về nữa cho nên mới để lại tiền cho vợ bé:” Nói tiếp xem.”
Dư Tội gãi đầu gãi tai: “ Bác xem nữ nhân này, Trương Tuyết Liên, quen nhau ở công viên, đó là nơi tình lữ ra vào, Lương Phi ở Trường An nói, họ tình cờ gặp nhau trong trường, lại còn có đoạn chua lè cùng chung ô trong mưa ... Còn Thái Lệ Lệ cô ta lên mạng tìm người bao nuôi, hai người thuê biệt thự bên hồ ở ngoại ô Thành Đô ... Có sông, có núi, toàn là chỗ nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt.”