Mã Thu Lâm hiểu ý Dư Tội, hai cô gái đầu đều là cuộc gặp gỡ tình cờ, riêng cô gái kia là chủ động:” Không sai, có lẽ ông ta chưa từng trải qua yêu đương giống người bình thường, cho nên khao khát mặt này ...”
“ Một mặt rất có trách nhiệm, một mặt lại lưu tình khắp nơi, tính cách này bác thấy có mâu thuẫn không?” Dư Tội vỗ trán, ở mặt này kinh nghiệm sống của y chưa đủ:
“ Không hẳn là mâu thuẫn, nhân tính vốn nhiều tầng, về nhà làm người chồng mẫu mực, ra đường kiếm tiểu thư, đó là chuyện bình thường.” Mã Thu Lâm cho dù không sở trường ở mặt này cũng thấy đủ nhân tình thế thái rồi:
“ Nếu ông ta chỉ chừng 30 tuổi thì cháu hiểu, đó là nhu cầu sinh lý, nhưng mà ông ta trên 50 rồi, cháu có hỏi Thái Lệ Lệ, cô ta nói, họ ở bên nhau mấy tháng, làm tình chỉ vài lần, chủ yếu là đi chơi, mua sắm, ông ta rất chiều chuộng, cô ta rất hài lòng về người chồng này ... Đây là thiếu xót nào đó về tâm lý, nên mới sinh ra hành vi quái dị ... Cơ mà cháu hỏi kỹ về cách sống của ông ta, rất truyền thống không có nhu cầu quái dị gì.” Dư Tội càng tìm hiểu nghi phạm càng thấy lạ thường:
“ Ồ đến chuyện đó cũng hỏi à .. cô ta trả lời sao, ha ha ha ...” Mã Thu Lâm buồn cười lắm, chàng trai này giờ học cả dùng phân tích tâm lý rồi, ngồi chờ đợi, ông chỉ đóng vai trò dẫn dắt, không trực tiếp chỉ cách phá án cho Dư Tội:
Tàu vẫn chạy xình xịch xuyên qua vùng ngoại ô tĩnh lặng, mọi người đã ngủ hết rồi, Dư Tội có vẻ nhập tâm vào vụ án quá mức, nhắm lại mắt trầm tư tự lẩm bẩm: “ Cháu sinh ra ở nông thôn, trải qua thời kỳ gian khó, đến khi cải cách mở cửa, thi vào đại học, thoát khỏi nông thôn, sau đó ra sức học tập để tiến lên, khi tốt nghiệp thì học vấn đã có thành tựu, được phân phối vào mục trường quốc doanh, cuộc sống mỹ hảo giang tay ra với cháu, với học vấn của cháu, ở hoàn cảnh lý tưởng sẽ có cơ hội để thi thố tài năng ...”
Mã Thu Lâm cũng hiểu cách phá án đặt mình vào nghi phạm, nhưng mà như Dư Tội thì ông thấy giống tẩu hỏa nhập ma mất rồi, nghiêm túc mà nói ông ta thấy vài dấu hiệu tâm thần nhẹ ở Dư Tội.
“ Ở mục trường, cháu yêu một cô gái, cùng tuổi, còn là bạn học, bọn cháu cùng tốt nghiệp, cùng được phân phối tới mực trường, sớm tối bên nhau, làm việc tâm sự về lý tưởng, mơ ước về tương lai, rồi thề non hẹn biển ... Nhưng hiện thực vô tình, tiêu chuẩn đạo đức thời đó không cho phép, khi cô gái trong lòng có thai, việc bại lộ, cô gái mang tiếng xấu, còn cháu bị coi là lưu manh. Không chịu được áp lực dư luận, cô gái lặng lẽ bỏ đi, còn cháu không lâu sau không chịu nổi ánh mắt người xung quanh cũng rời mục trường, trong lúc sa sút tìm bừa một nữ công nhân, kết hôn, thành lập gia thất ...”
Đây là lý lịch của Lý Hoành Quan, mối tình đầu của ông ta theo hồ sơ cho biết thì đã chết.
“ Tiếp đó cháu rời bỏ lĩnh vực sở trường, lý tưởng trống rỗng, sống với một nữ nhân mình không thích quá lâu, đó là sự thống khổ, hơn nữa cũng không chịu được cuộc sống nghèo khó ... Theo trào lưu nam hạ khi đó đi kiếm tiền, làm qua rất nhiều việc, làm công, làm bảo an, kinh doanh, đều không đi tới đâu ... Vô tình một ngày tham gia vào nhóm đa cấp, dựa vào tri thức học ở trường mà vươn lên, thành một đầu mục, kiếm được ít tiền ...”
“ Thế nhưng chuyện tốt chẳng dài lâu, cháu bị cảnh sát bắt, chẳng những bị tịch thu tài sản phi pháp, còn phải ngồi tù ... hơn nữa, do không bắt được thượng tầng tổ chức, cháu thành dê thế tội ... Ra tù, lòng mang phẫn uất với cuộc đời, cháu thề nhất định phải thành người có tiền, đạp lên đầu người khác, cháu không chấp nhận nghe người khác sai bảo, vì thế cháu lựa chọn thứ cháu sở trường nhất, kết hợp với thứ cháu mới học được ...”
Mã Thu Lâm lặng lẽ lắng nghe tới đó thì rùng mình, nhìn Dư Tội mặt vặn vẹo nghiến răng nói cứ như chính mình vừa mới ở tù ra đang thề phải thay đổi bản thân, chính ông ta không thể nhập tâm sâu như vậy. Thế này đi quá xa rồi, biết y không bình thường cũng không cắt lời, cứ để y phát tiết hết, nếu không có khi thành u uất trầm cảm.
“ Có kinh nghiệm tổ chức đoàn thể nhỏ, lại được rèn luyện trong tù, giới hạn đạo đức hạ xuống ... Thế là cháu nghĩ ra cách trộm trâu, không những thể hiện được kiến thức của mình, một phần còn vì muốn báo thù cuộc đời và cảnh sát... Cháu rất thành công, nhiều lần thoát được sự truy bắt của cảnh sát, cảnh sát không là cái gì hết, với cháu, đó là bọn ngốc mà thôi, cháu đứng giữa đám trộm và tiêu thụ tang vật, một đằng bán tin, một đàng cung cấp thuốc, làm trung gian tiêu thụ.”
“ Cháu có tiền, không nỡ vứt bỏ vợ, dù sao từng cùng nhau trải qua giai đoạn gian khổ, lại còn có con với nhau, vì thế mỗi mùa hè thời điểm không tiện gây án, cháu về thăm. Chuyện cô ấy có tình nhân bên ngoài, cháu cũng thông cảm, bao năm vò vò một mình, khổ cho cô ấy ... Huống hồ cháu cũng có người khác ....”
Bình thường phân tích tâm lý nghi phạm thường nói ở ngôi thứ ba, Dư Tội lại dùng ngôi thư nhất, hơn nữa càng nói càng say sưa:” Cháu ở Sóc Châu nhiều nhất, vì nơi ấy thuận tiện, thế rồi cháu tình cờ gặp Trương Tuyết Liên, cô ấy ôn nhu hiền thục, lại bị nam nhân gây tổn thương, từng ly hôn. Câu chuyện của cô ấy đụng tới chỗ mềm yếu nhất của cháu, thế là cháu thích cô ấy, dùng thân phận giả kết hôn với cô ấy, muốn chăm sóc cô ấy, vì năm xưa cháu không đủ khả năng bao bọc cô gái trong lòng, cháu bất giác coi cô ấy như người xưa, để xoa dịu nỗi đau, rồi bọn cháu có con, đó là cảm giác hạnh phúc ...”
“ Vì công việc, cháu tới Trường An, tìm kiếm sách vở hoàn thiện Thiên Hương Cao, vô tình gặp được Lương Phi, cô ấy dạy hóa học, bọn cháu trò chuyện trong thư viện, rất tâm đầu ý hợp, rồi cùng nhau đi dạo ở con đường ngoài thư viện, không khí trường học đó làm cháu như quay về năm xưa, bất giác yêu cô ấy, điên cuồng theo đuổi cô ấy, rồi cháu được toại nguyện.”
“ Song dù sao đó là Lương Phi, tới với nhau rồi cháu mới bừng tỉnh, đó không phải là cô ấy, cháu bị áy náy dày vò, vừa muốn ở gần cô ấy, lại muốn tránh xa cô ấy.”
“ Một lần cháu lên mạng, nhìn thấy bức ảnh một cô gái tìm người bao nuôi, cháu ngay lập tức kích động ... Cháu đi tìm cô ấy, Thái Lệ Lệ, cô ấy rất giống mối tình đầu của cháu, vì thế cháu theo đuổi cô ấy, cùng cô ấy tán gẫu, dạo phố, ngắm hồ, năm tháng đơn thuần từng có.”
“ Có lẽ, nếu không biết chuyện đã bại lộ, cháu vẫn sống như thế, bù đắp lại quá khứ ... Nhưng chuyện bại lộ rồi, cháu phải đối diện với hiện thực, cháu không thể cho họ hạnh phúc, nhưng cháu cũng không thể hủy hoại cuộc sống của họ, vì thế cháu làm hết khả năng giúp họ tiếp tục cuộc sống sau này ... Còn cháu, cháu đi tới nơi mà cháu chưa từng nói với ai, cháu không muốn ai tìm ra mình, không phải chỉ vì sợ tội ...”
Lời tới đó là hết, Dư Tội ngồi bần thần nhìn bức ảnh Thái Lệ Lệ, hai tay chống cằm làm vẻ mặt đáng yêu, sau lưng là hồ nước, khóe mắt hình như còn ươn ướt ...
Mã Thu Lâm khẽ thở dài, cũng bị "câu chuyện cuộc đời của Lý Hoành Quan", ông ta tin Dư Tội đúng ít nhất tám phần.
Nhìn Thái Lệ Lệ, chợt nhớ Trương Tuyết Liên gặp Lý Hoành Quan thì ông ta ngắm cảnh hồ, có lẽ rằng trong mục trường kiểu mẫu kia cũng có một cái hồ nhỏ, nơi ông ta và mối tình đầu của mình có những kỷ niệm đẹp.
Nếu vậy thì nơi cuối cùng có thể tìm thấy được Lý Hoành Quan, rất có thể là liên quan tới nữ nhân đầu tiên của ông ta, người khiến ông ta cả đời không quên được.
Mã Thu Lâm vỗ vai Dư Tội đánh thức y, cười khuyến khích:” Đi thôi, dù sao chúng ta đã qua ba tỉnh bảy thành phố, cho dù là không tìm thấy, hãy coi đây là chuyến du lịch tự chi.”