Ngày 26 của hành động Cú Đấm Thép, trời quang mây tạnh, Tết qua đã lâu, gió xuân vẫn còn chưa tới phương bắc, sắc màu chủ đạo nơi này vẫn là thứ màu xám ảm đạm.
9 giờ sáng, Trịnh Trung Lượng thi thoảng nhìn thời gian rồi bấm còi, đúng là tà môn, con đường rộng thênh thang bình thường người xem qua lại chẳng sao, ấy vậy mà khi có chuyện một cái là tắc. Đợi mãi đường mới thông, hắn lắp đèn cảnh sát, hú còi dẹp đường, đi nhanh tới chi đội điều tra kinh tế.
Xe phanh lại, mở cửa ra thấy Chu Văn Quyên, cô gái nhỏ nhắn ôm chồng hồ sơ dày, trông có vẻ quá sức, vội vàng chạy tới:” Để tôi giúp cho.”
Chu Văn Quyên tự hồ không nghe thấy lời hắn, đặt tư liệu lên xe rồi quay về.
Xong rồi, tiết tháo của mình bị vứt xuống đất, nhân phẩm bị ném vào nhà vệ sinh rồi, đều là làm cảnh sát cả, người ta làm sao không nhìn ra. Trịnh Trung Lượng có chút khó mở miệng, nhưng không thể không nói, nghĩ một lúc đuổi theo Chu Văn Quyên đang chuyển đồ:” Văn Quyên, chúng ta là bạn học, sao lại tỏ ra khó chịu thế?”
“ Mặt tôi trước giờ luôn như thế.” Chu Văn Quyên nở nụ cười:” Chỉ có ánh mắt của cậu là đã thay đổi.”
“ Tôi ... Tôi ...” Trịnh Trung Lượng chết đứng, câu nói nhẹ nhàng không khác gì dùi nhọn đâm vào tim:
Chu Văn Quyên lại đi, một người khác tên Tiểu Lưu từ chi đội tỉnh đi ra, Trịnh Trung Lượng bắt chuyện, người đó khinh bỉ, coi như không tồn tại, đợi Triệu Ngang Xuyên đi ra, đột nhiên nói một câu:” Chơi hay lắm, giờ hài lòng rồi chứ?”
“ Anh Triệu, anh nói gì thế, tôi hài lòng cái gì?”
“ Chúng tôi được lệnh về đội, cậu không cần chạy đi chạy lại báo cáo nữa, đỡ mệt.” Triệu Ngang Xuyên vỗ vai mỉa mai:
“ Tôi tới đây vì chuyện này.” Trịnh Trung Lượng khổ sở, đợi chuyện đến tai đám Dư Tội, hắn còn mặt mũi nào nhìn đám anh em:
“ Cậu tới đây luôn vì chuyện này mà.”
“ Á ... Không, không phải ... Anh Triệu, anh nghe tôi nói.” Trịnh Trung Lương lúng túng, thoáng thất thần Triệu Ngang Xuyên đã đặt đồ lên xe quay về, đuổi theo bị ngăn lại, đây là nơi của tổ điều tra, người không liên quan không được vào:
Cố ý, ai chẳng biết địa phương phái tên cảnh sát này tới dẫn đường có ý gì, hắn ở bên, điều tra đoán chừng không còn bí mật gì.
Giải Băng đóng laptop lại, rút dây điện, cuộn lại rất gọn gàng, lại còn dùng sợi dây thép bọc nhựa để buộc sợi dây, tính cách của hắn vô cùng tỉ mỉ, từng chi tiết nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống đều không thể chê trách vào đâu được. Đeo ba lô lên, có chút sa sút nhìn nơi đã công tác hơn một tháng, Giải Băng đã trải qua vô số vụ hung án từ giết người, bỏ trốn tới buôn súng, hắn đều giải quyết gọn ghẽ, vậy mà ở vụ án nhỏ xíu này lại vấp ngã, mặc dù kết quả cuối cùng sẽ có kẻ bị xử lý, mọi người đều vui, hồ sơ của hắn vẫn hoàn mỹ, nhưng trong thâm tâm, hắn biết đây là một thất bại.
Nhưng ở đây cũng cho hắn một bài học rất có ý nghĩa, ra ngoài nhìn thấy Trịnh Trung Lượng, mỉm cười vẫn phong độ như trước:” Không cần từ biệt đâu, Trịnh Đại Tiên, có phải cậu đã tính trước được có một ngày thế này không?”
Trịnh Trung Lượng xấu hổ lắm, vẫn đuổi theo:” Tổ trưởng Giải, anh nghe tôi nói một câu.”
“ Tôi sắp đi rồi, dù là chân thành khuyên bảo hay lời hay ý đẹp cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
“ Đừng ở đây chướng mắt nữa, có tin tôi đá văng ra cửa không?” Triệu Ngang Xuyên bực mình xen vào, cái thằng mặt dày mày dạn vô liêm sỉ này, ngày nào cũng quấn lấy bọn họ, trước kia còn nhịn, bây giờ đi rồi, cần gì khách khí nữa:
“ Con mẹ nó, lão tử từ xa tới đây chỉ để nói một câu, các người không nể mặt chứ gì?” Trịnh Trung Lượng nổi giận rống lên:
Người giật mình, người nhíu mày, Trịnh Ngang Xuyên thậm chí muốn đánh người, Giải Băng ngăn lại, lịch sự nói:” Được, anh nói đi, nói xong xin mời.”
“ Nghe tôi nói, đừng đi vội, đợi thêm một lúc, mệnh lệnh có thể sẽ thay đổi.”
A, khẩu khí lớn thật, Giải Băng ngạc nhiên, lệnh về đội là do tổ lãnh đạo đưa ra, cho dù có thay đổi thì một cảnh sát tầng chót cũng làm sao biết được.
“ Thằng chó chết này đang trêu đùa chúng ta đấy.” Triệu Ngang Xuyên không tin:
“ Làm sao cậu biết?” Chu Văn Quyên nheo mắt lại, giọng khác thường:
“ Tôi lấy nhân phẩm đảm bảo, nếu mọi người lên đường bây giờ, có lẽ chuyện này sẽ rơi vào tay người khác, tốn công lâu như thế rồi, mọi người muốn nhìn thấy cảnh đó sao?” Trịnh Trung Lượng tỏ ra chân thành hết mức khuyên can:
“ Thằng nhãi như mày thì có nhân cách gì mà đòi lấy ra đảm bảo.” Triệu Ngang Xuyên buông lời khó nghe:
“ Tôi thì đúng là không có, nhưng Dư Tội thì có chút, cậu ấy đảm bảo.”
Giải Băng mắt mở lớn: “ Dư Tội sao?”
“ Đúng, thế đã đủ phân lượng chưa?”
“ Nếu Dư Tội biết chuyện mày làm thời gian qua, cậu ấy sẽ đánh mày một trận.” Triệu Ngang Xuyên thái độ vẫn không thay đổi,
“ Nếu cậu ta có đánh, nhất định đánh cho tôi tâm phục khẩu phục, không như các người, không biết tốt xấu. Tôi biết các người khinh thường tôi mách lẻo, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi còn phải ở lại đây công tác, nếu không phải tôi thì sẽ là người khác, kết quả cũng thế mà thôi ... Tôi biết tôi sai, tôi cũng cố gắng hết sức rồi ...” Trịnh Trung Lượng ấm ức vô cùng, nhiều chuyện nếu hắn không che dấu không báo, nếu không thì cái tổ điều tra này còn bị gọi về từ thủa nào, làm gì còn cơ hội bây giờ:
Giải Băng thấy chuyện lạ thường, hỏi kỹ hơn:” Chuyện là sao, dù có là Dư Tội thì cũng đâu thể tác động tới tổ lãnh đạo tỉnh.”
“ Tôi không biết, tôi chỉ phụ trách truyền lời, tôi chỉ biết rằng cậu ấy luôn truy tìm Lý Hoành Quan, có khi đã tìm thấy rồi ...” Trịnh Trung Lượng nhìn thấy sự chấn kinh trong mắt đám Giải Băng, lòng hả hê phần nào: “ Cho nên mọi người đợi đi, cậu ấy luôn đợi tới phút cuối mới tung bài tẩy để những đối thủ cho rằng đã thắng thua tới cái quần cũng chẳng còn.”
Nói xong hiên ngang bỏ đi.
Xe rời khỏi cổng chi đội điều tra kinh tế, tổ điều tra vẫn chấn kinh không nói lên lời, Triệu Ngang Xuyên lắc đầu: “ Không thể nào, lệnh truy nã đã phát ra, dù có tin tức, cũng làm gì tới lượt Dư Tội biết.”
“ Đúng thế, nếu có tin, điều tra viên chúng ta sớm được điều chỉnh, tổ trưởng Giải đã phân tích rồi thôi, chính vì người này biến mất, cho nên Hạ Danh Quý mới có thể trấn định như vậy.” Điều tra viên Tiểu Lưu cũng không tin:
Chu Văn Quyên không tham gia thảo luận đúng sai, cô chỉ nói một câu khách quan nhất:” Chúng ta nên đợi, đằng nào cũng hơn một tháng rồi, không gấp.”
Giải Băng do dự gọi điện thoại về đội, chỉ nói vài câu rồi cúp máy, trả lời đám đội viên đang chờ đợi:” Đội trưởng cũng đang đợi, vì thế chúng ta cũng đợi đi.”
Cục công an thành phố Đại Nguyên, phó cục Miêu Kỳ từ tầng ba đi lên tầng năm, không đi cầu thang bộ, dọc đường không it người, ông ta cứ như không nghe thấy bước chân vội vã, tới tầng nam mới bước chậm lại, ổn định lại tâm tình.
Không biết chuyện gì làm ông già kích động như thế, không bệnh cũng thành cao huyết áp rồi.
Trong văn phòng cục trưởng, Vương Thiếu Phong xem tổng kết công tác hành động "Cú đấm thép" do ban thư ký ngày đêm gia công thành, chiến quả đương nhiên là to lớn, bắt được hơn trăm băng nhóm trộm cắp, con số này có thổi phồng, vì mở rộng thành tích, cứ nhóm ba người trở lên là phía dưới đều gọi là băng nhóm. Trong bản tổng kết không nhắc tới, hành động lớn này gây ra hậu họa cũng lớn, đó là tỉ lệ nhận tội thấp, một số vụ án khá lâu, không cách nào xác định, hơn nữa nghi phạm số một chưa tìm được.