Không khí trong văn phòng cục trưởng cục công an thành phố Đại Nguyên Im ắng tới đáng sợ, thư ký cứ thi thoảng ngước mắt lên nhìn lãnh đạo, cục trưởng Vương bốn năm đã thay 3 thư ký rồi. Thông thường thư ký lãnh đạo là vị trí rất thể diện, chức vị thấp nhưng mà ở gần lãnh đạo, có thể cáo mượn oai hùm, thế nhưng làm thư ký cho cục trưởng Vương thì khác, cụp đuôi làm người còn không kịp.
Đáng lẽ vụ án với thủ pháp khó tin, thời gian gây án kéo dài, điều tra vô hiệu sẽ thành điểm sáng chói trong công tác phá án năm nay, chỉ vì thiếu con cá đủ lớn mà sắc nặng giảm xuống nhiều, cho nên thư ký đoán rằng hẳn cục trưởng Vương thấy không bõ công sức mình bỏ ra.
Vương Thiếu Phong không nói không rằng, thư ký sống lưng đẫm mồ hôi, vì hắn thấy cục trưởng nhíu mày, lòng không khỏi hoảng sợ, lo văn tự có chỗ nào không thỏa đáng.
Lúc này có tiếng gõ cửa, Vương Thiếu Phong tâm trạng đang không tốt bực mình đập báo cáo xuống bàn, thư ký sợ hãi tránh sang bên, ông ta quát: “ Vào đi.”
Miêu Kỳ đi vào, thấy thư ký đứng đó như chuột ở trước mặt mèo thì xua tay cho ra ngoài, thư ký thở phào rón rén ra cửa khép lại.
Hành vi này làm Vương Thiếu Phong không thoải mái, thấy vị phó cục già còn thở hỏi: “ Phó cục Miêu, sao lại tới chỗ tôi tập thể dục vậy?”
“ Cục trưởng Vương tinh thần có vẻ không tốt, tôi mang tới thuốc trợ tim đây.”
“ Thế à? Nếu phía hình cảnh các anh mà bắt được tên Lý Hoành Quan kia thì còn tốt hơn bất kỳ thứ thuốc nào đấy ... Tập trung lực lượng toàn tỉnh truy bắt, lệnh truy nã phát ra toàn quốc, đầu tư bao nhiêu thời gian công sức như vậy mà hiệu quả quá kém ... Nếu để kẻ này lọt lưới sẽ gây họa một vùng.” Vương Thiếu Phong lời lẽ nghiêm khắc, tỏ rõ bất mãn với công tác hình cảnh, huống hồ không có tên đầu sỏ này, phía Dực Thành càng được cớ gây sức ép, thành tích chưa đủ mà rắc rối không ít:
Phó cục Miêu không giận mà còn cười thần bí:” Cục trưởng Vương có muốn nghe tin tức mới nhất không?”
“ Chẳng lẽ ...” Vương Thiếu Phong nhổm dậy:
“ Đúng, tổ hành động đầu tiên của chúng ta đã khóa chặt người này rồi.”
“ Chuyện từ khi nào?” Vương Thiếu Phong hưng phấn tới va đổ cả chén trà, Miêu Kỳ muốn thu dọn, ông ta ngăn cản truy hỏi, thất thố nghiêm trọng, khó trách, ông ta mong đợi vào hành động này, khi thất vọng lại thấy hi vọng sao chẳng quá khích:
“ Từ hôm qua, vì đảm bảo, bọn họ không kinh động, hôm nay đã xác định, xin chỉ thị tiếp theo ...”
Vương Thiếu Phong không đợi ông ta nói hết:” Còn chỉ thị nào nữa, bắt.”
“ Vâng, tôi sẽ lập tức thông báo.”
Miêu Kỳ liên hệ với Thiệu Vạn Qua ở ngay trước mặt, lệnh truy nã toàn quốc đã phát ra mười mấy ngày, cả đặc cảnh cũng tham gia truy bắt mà không thấy bóng nghi phạm, không phục không được, đặt điện thoại xuống biết cục trưởng Vương muốn hỏi gì, nói luôn:” Người đó ở Hải Nam.”
“ Cái gì, chạy xa như vậy à?”
“ Ha ha ha, cục trưởng Vương, tôi thấy anh nên mừng vì chạy xa như vậy mà vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay cảnh sát Đại Nguyên chúng ta chứ, hắn chạy càng xa, chiến tích càng huy hoàng, chứ nếu bắt ngay trong tỉnh thì bình thường quá.”
“ Đúng, đúng .. Ha ha ha, tôi sẽ đích thân xin công cho bọn họ, là ai dẫn đội, xem ra Vạn Qua có người kế nghiệp rồi.”
“ Cảnh sát xã, phó đồn trưởng đồn công an xã Dương Đầu Nhai, Dư Tội.” Miêu Kỳ đợi giây phút này quá lâu rồi, vào thời điểm thích hợp nhất, nói ra cái tên thích hợp nhất, ông ta thưởng thức sắc mặt cục trưởng Vương đang từ nắng chuyển sang mưa, vừa âm u lại lập tức thành tươi cười, vào thời điểm này mà đặt thù oán riêng lên trên thì đã chẳng leo lên được vị trí này, còn chỉ chỉ mặt Miêu Kỳ, ý tứ không nói cũng rõ:” Cục trưởng Vương, chuyện này tôi không kịp báo cáo chi tiết, đó là lỗi của tôi, xã của họ mất vài con trâu, thế là cơn điên của anh chàng đó nổi lên, nhất định muốn tìm về trâu cày cho bằng được ... Tìm mãi , tìm mãi, tìm tới tận nhà Lý Hoành Quan, về sau bọn họ đụng tường khắp nơi, may mà có trên tỉnh chi viện kịp thời, cho nên cuối cùng tìm được.”
Quả thực không thể trông mặt bắt hình dong, Miêu Kỳ như ông già thành thật, chỉ câu này cho thấy đạo hạnh sâu ra sao.
“ Đây là chuyện tốt, đơn vị lớn như vậy, thực sự cần vài người dũng cảm dám việc, bắt được chủ mưu, hành động Cú Đấm Sắt tăng sắc không ít.” Vương Thiếu Phong vui vẻ vỗ bàn, tựa hồ căn bản không để chuyện cũ trong lòng:
Thời gian chỉ tới 11 giờ sáng.
Hải Nam, một thị trấn nhỏ tên Lạc Cơ, chính xác hơn nữa là còn cách thị trận 10 km, khắp nơi rừng cây rậm rạp, thấp thoáng nhìn thấy chiếc xe van nhỏ sản xuất trong nước.
Lại có tiếng chim hót véo von vang lên, Lý Dật Phong thì đầu nhìn, thấy một đôi chim từ trên ỉa xuống, bẹt, trúng ngay má hắn, đang định chửi bị Dư Tội trừng mắt im luôn.
“ Đừng giận, phân chim ở nơi này còn sạch hơn rau xanh thành phố đấy.” Đổng Thiều Quân mang chuyên ngành ra bình phẩm:
Giữa tháng ba Mã Thu Lâm chỉ mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay, lại còn hoa hoét bắt mắt, hít thở bầu không khí trong lành:” Tôi cũng muốn dưỡng già ở nơi này.”
Câu này được mọi người nhất trí tán đồng, từ hai ngày trước tới đây tới giờ, bọn họ không biết bao lần bị kỳ cảnh đương địa làm sững sờ, môi trường tốt tới mức làm người ta hết hồn, trừ mấy con đường để đi thì gần như toàn là rừng núi, khắp nơi thấy rừng trúc rậm rạp, thi thoảng nhìn thấy mảnh đất nhô lên như ngọn đồi nhỏ. Ai ngờ tới gần phát hiện là cây si đại thụ cao bằng nhà mấy tầng, tàng cây rộng lớn bao phủ, khiến cảnh sát từ đô thị huyên náo tới dừng chân thư giãn. Chưa hết đâu, khi tới hoàng hôn đàn cò trắng xếp hình người bay về nơi nghỉ, đậu trên cây si, tráng lệ vô cùng.
À phải rồi, cả một khu này được người ta gọi là thiên đường cò trắng, là nơi chôn cất của Tạ Vãn Hà, mối tình đầu của Lý Hoành Quan, sau khi bà ta rời mục trường tới khi chết đều sống ở đây.
Chuyện thực ra rất đơn giản, khi hỏi những người dính líu vụ án đa cấp ở Quảng Tây, những người đã quay về chính đạo này còn loáng thoáng nhớ tới Lý Hoành Quan từng vài lần tới Hải Nam, tới trường nông nghiệp tỉnh Đại Nguyên. Lật xem hồ sơ năm xưa, nguyên quán của mẹ Tạ Vãn Hà ở Hải Nam, do chồng là quân nhân theo tới Sơn Tây định cư. Liên hệ mọi thứ với nữ nhân bên cạnh Lý Hoành Quan đều chứng minh, sâu trong thâm khảm ông ta, Hải Nam là nơi linh hồn ông ta vương vấn.
Tra tiếp vô cùng thuận lợi, Tạ Vãn Hà khi còn sống ở nông trường Hồng Điền, có người nhận ra ảnh Lý Hoành Quan, người nông trường cực lực chứng minh ông ta là chồng Tạ Vãn Hà, hôn lễ không tổ chức, nhưng giấy kết hôn vẫn còn, hơn nữa ông ta sống nơi ngày ngắt quãng dài tới mười năm.
Nói cách khác nơi này là nhà của ông ta, ở đây ông ta tên là Lê Đại Ẩn.
Đại Ẩn, con mẹ nó đúng là chế nhạo cảnh sát.
“ Ông ta muốn né trách thế tục lại muốn được thế tục thừa nhận, bệnh chung của người có văn hóa.” Dư Tội nhìn cảnh thiên nhiên mà cảm khái:
“ Ý anh là khi không tiền thì muốn làm nên sự nghiệp lớn, khi có tiền lại chú trọng thanh tâm qua dục, đúng không đồn trưởng.” Lý Dật Phong như cũng nho nhã hơn không ít:
“ Giống mấy cao sĩ thời xưa.” Đổng Thiều Quân có chút hâm mộ:
“ Chú ý, mục tiêu tới rồi.”
Chớp mắt tất cả im lặng, Lý Dật Phong, Lý Thuyên Dương, Lý Ngốc bò xuống xe như chó, mông chổng lên chui vào rừng, Dư Tội xuống xe như du khách nhàn nhã, còn Mã Thu Lâm và Đổng Thiều Quân ở lại trong xe, bọn họ nhận định đây là nghi phạm không có uy hiếp.