Thấy rồi, nghi phạm chẳng phong độ như trong ảnh, tóc hoa râm, mặc đồ công tác, vai có cái cuốc, giống chuẩn bị ra đồng làm việc.
Tới gần hơn một chút nhìn thấy gương mặt thanh tú, không có mấy tang thương, cũng có lẽ là do giữ gìn tốt, khuôn mặt này chỉ cần chăm chút là có thể hạ tuổi xuống trên 5 tuổi, mười tuổi, không cần hoài nghi, nếu không phải hoàn cảnh đặc thù, ông ta chính là loại chuyên gia ngồi trong phòng máy lạnh.
Bề ngoài đạo mạo nhưng bên trong toàn trộm cắp đĩ bợm, một khi biết mình phạm tội, lại quay về thanh tâm quả dục.
Đúng là nhân tài, làm mình chạy quãng đường xa như thế, Dư Tội gọi lớn:” Lê Đại Ẩn.”
“ Gì thế ... Hả?” Đối phương thuận miệng đáp sau đó ngẩn ra nhìn một chàng trai trẻ khẩu âm Sơn Bắc, lập tức co chân chạy:
Viu, một sợi dây thừng bay ra, thòng vào người Lê Đại Ẩn, vừa vũng vẫy một cái, thừng ở lưng thít lại, ngã xuống đất, sau đó hai bóng người phi thân tới đè lên.
Loại này khó tìm chứ không khó bắt, phản kháng là không đáng kể.
“ Ha ha ha, bắt được rồi, lão tử lập công rồi.” Lý Dật Phong cười lệch miệng:
“ Trả trâu đây.” Lý Ngốc không quên thù, vung tay tát hai phát:
“ Đừng đánh đừng đánh, đây là nghi phạm quan trọng, có thể đổi tiền thưởng đấy.” Lý Dật Phong can ngăn:
“ Cứ đánh một trận trước đã, vì lão già này mà chúng ta không được ăn Tết.” Lý Thuyên Dương đá hai phát:
Lúc này mới vang lên tiếng còi cảnh sát, dân cảnh chi viện tới rồi, Dư Tội ngăn cấp dưới lại.
Mấy người lau bừa bãi mặt cho nghi phạm, vờ vịt áp giải lên xe, còng lại, sợ có chuyện gì ngoài dự liệu, đánh tiếng với đồng nghiệp, lên xe đi trước.
Ba phút sau phòng kỹ thuật của đại đội hai truyền về tin tức, đối chiếu vân tay, chính là Lý Hoành Quan.
Trong xe bùng lên tiếng reo hò chúc mừng, Lý Dật Phong cười lớn nhất, chuyên đi này coi như viên mãn rồi, Dư Tội quay đầu nhìn nghi phạm:” Lê Đại Ẩn, không phủ nhận ông chính là Lý Hoành Quan chứ? Tôi tìm ông lâu lắm rồi đấy.”
“ Vì sao phải phủ nhận, tên chẳng qua là để gọi mà thôi.” Nghi phạm ở ghế sau dùng ảnh mắt hoài nghi nhìn đám cảnh sát, tựa chồ thấy rất không vừa mắt:” Các anh làm sao tìm được tôi, nơi này không ai biết, tôi sống rất lâu rồi.”
“ Chúng tôi chẳng những tìm ông, mà toàn bộ vợ bé của ông cũng tìm thấy rồi, hô hô hô.” Lý Ngốc cười khả ố:
“ Vô sỉ.” Nghi phạm mắng, tựa hồ không để ý thân phận hiện giờ của mình là gì:
“ Không tin chứ gì, Tuyết Liên ở Sóc Châu, Phi Phi ở Trường An, Lệ Lệ ở Tứ Xuyên, còn có Hỉ Mai ở Dương Nguyên ... Ài, tôi nói này Đại Ẩn, ông đúng là đại dâm, đối phó với bao nữ nhân như thế, khó hơn đối phó với cảnh sát chứ đùa à, anh em chúng tôi phải thỉnh giáo ông đấy.” Lý Dật Phong ăn nói chẳng kiêng kỵ gì:
Nghi phạm rất ngạc nhiên, tựa hồ đang nhìn thói đời đi xuống, mắng:” Hạ lưu.”
Con mẹ nó, hai cảnh sát đang nói nổi cáu, Dư Tội trừng mắt mắng:” Hai thằng ăn hại các cậu đừng ăn nói với ông Lý như thế, tuy ông ấy là nghi phạm, nhưng ở học vấn có thành tựu, tình cảm có trách nhiệm, tất cả điều ông ấy làm vì người mình yêu.”
Choáng, Lý Dật Phong nghiêm trọng hoài nghi đồn trưởng cũng biến thái, Lý Ngốc sợ hãi, đồn trưởng lại tái phát bệnh thần kinh rồi.
Đổng Thiều Quân ở phía sau cố nén cười.
“ Anh còn chưa nói cho tôi biết làm sao lại tìm được tôi.” Nghi phạm hỏi lại, xem ra đây là tâm kết của ông ta:
“ Tôi đã nói đáp án rồi đấy thôi, vì ông si tình, cho nên chúng tôi mới tìm được tới đây, đây là nơi Tạ Vãn Hà từng sống mà.” Thái độ Dư Tội cứ như gặp được bạn cũ, chỉ cỏng tay nói: “ Xin lỗi, tôi rất tán thưởng ông, có điều tôi là cảnh sát cho nên phải làm như thế. Thuận tiện nhắc ông một câu, chúng tôi thuộc tổ hành động tỉnh Sơn Bắc, hiện toàn tỉnh có mấy nghìn cảnh sát đang tìm ông.”
Loại người thế này rất kiêu ngạo, thương hại là sỉ nhục, còn hạ thấp họ sẽ thành kẻ thù, những lời Dư Tội truyền đi một thông điệp, ông rất quan trọng, bên trên rất coi trọng ông.
Bởi thế nghi phạm mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, có vẻ thản nhiên hưởng thụ cảnh ngộ bị còng, không dị nghị gì cả.
“ Phải rồi ông Lý, tôi còn có điều muốn hỏi ông, có thể cho tôi biết không?” Cho biết chứ không phải trả lời, Dư Tội rất khách khí:
“ Chuyện gì, nếu là phối phương thì tôi không nói đâu.” Lý Hoành Quan dự phòng trước:
“ Không, thứ đó quá cao thâm, tôi không học nổi ... Tôi hỏi đám người ở Dực Thành rốt cuộc liên quan gì tới ông? Tôi thấy đó là đám gian thương tham lam, ông hẳn không dính líu gì tới chúng mới đúng ... Ví như người tên là Hạ Danh Quý ...”
“ À, đó là chủ tịch công ty cũ của tôi.” Lý Hoành Quan thản nhiên đáp:
“ Chủ tịch …. Ý ông, thì hắn chính là cái tên kinh doanh đa cấp ôm tiền bỏ trốn, làm ông vào tù à?” Dư Tội hồi hộp tới tim đập mạnh lên mấy phần:
“ Đúng, sau khi xảy ra chuyện thì hắn ôm tiền chạy mất, đám cảnh sát ngốc không tóm được chủ mưu nên mang tôi ra làm dê thế tội.” Lý Hoành Quan khinh bỉ:
Thực sự nghĩ vỡ đầu cũng không ra là có con cá lớn như thế, Đổng Thiều Quân chưa hết chấn kinh:” Vậy về sau sao vì sao hai người lại hợp tác với nhau?”
“ À, về sau tôi không kinh doanh thế nào, bán thuốc thú y, hắn biết nên tìm tới tôi, cùng thương lượng làm ăn.”Lý Hoành Quan vẫn kể bằng cái giọng như chẳng có gì to tát:
“ Ở Quảng Tây sao ông không khai ra hắn mà bây giờ mới nói.” Dư Tội càng ngạc nhiên:
“ Tôi khai rồi, khi đó tên hắn không phải là Hạ Danh Quý mà dùng thân phận giả, cảnh sát không tra ra, cho nên dứt khoát gán cho tôi tội cầm đầu để kết án lĩnh công. Thể chế cảnh sát các anh có vấn đề nghiêm trọng, quá dã man, quá hạ cấp ... Vừa rồi ai đánh tôi, anh phải xin lỗi tôi.”
“ Được, được, khi về chúng tôi sẽ bắt viết kiểm điểm ... Ông Lý, vấn đề thể chế chúng ta thảo luận sau, ông có nhận ra người này không?” Thái độ nghi phạm tốt ngoài mong đợi, Dư Tội mừng húm lấy ảnh ra, những người nín thở chờ đợi:
………. ………..
“ Tập hợp, tất cả tập hợp ...”
Giải Băng đặt điện thoại xuống, mặt nghiêm túc hô, tiếng gọi tới đâu vào hàng tới đó, hơn mười cảnh sát tới từ đại đội hai, từ chi đội xếp thành một hàng.
Dù sang đợi ăn trưa nhưng không ai than vãn gì, nhìn mặt Giải Băng như mây tan mưa tạnh, tinh thần ngời ngời, hắn hít sâu một hơi, giọng vang vang trầm hùng: “ Có câu, thiên lý bất dung gian, đó chính là ngày hôm nay. Có câu lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, chính là ngày hôm nay.”
“ Chúng ta sở dĩ kiên trì tới ngày hôm nay là vì chúng ta vững tin rằng, tới một ngày chân tướng được làm sáng tỏ, kẻ ác bị pháp luật trừng trì.”
Đội viên reo lên hưởng ứng, tuy chưa biết chuyện gì, nhưng sắc mặt tổ trưởng Giải như thế thì chỉ có thể là chuyện tốt mà thôi.
Giải Băng sau vài câu mở màn đều động tâm tình đội viên, nhìn quanh một lượt:” Mệnh lệnh mới nhất tới từ tổ lãnh đạo hành động Cú Đấm Thép, chúng ta và chi đội vũ cảnh Dực Thành hội quân bắt Hạ Danh Quý.”
“ Có lệnh rồi sao tổ trưởng Giải?”
“ Quá tốt, tuyệt vời, tôi đợi ngày này lâu lắm rồi.” Đám đông tức thì kích động, một tháng qua đã kìm nén dủ rồi:
Giải Băng đưa tay ra hiệu im lặng: “ Chúng ta phải cám ơn các đồng chí ở tiền tuyến, bọn họ đã bắt được nghi phạm số một Lý Hoành Quan, tối nay áp giải về Đại Nguyên, theo như thẩm vấn đột kích của họ, Hạ Danh Quý là cá lớn lọt lưới ở Quảng Tây hơn mười năm trước, là người sáng lập công ty đa cấp Lâm Đế.”