Trong lúc phát biểu, bốn chiếc xe vũ cảnh đã tới ngoài cổng, Giải Băng hạ lệnh một tiếng, mọi người hăm hở lên xe, hú còi cảnh sát, nghênh ngang đi trên đường, khắp đường là tiếng còi cảnh sát vang lừng, từ lúc mệnh lệnh trên tỉnh truyền xuống, mọi lối ra khỏi thành phố bị phong tỏa, thanh thế đưa lên mức cao nhất.
Kỳ thực chẳng tác dụng gì, vì nghi phạm không có uy hiếp, xuất quân rầm rộ là để cho mọi người thấy quyết tâm trừ ác tận gốc.
Đội bắt giữ phải lách qua xe của cảnh sát địa phương đang bao vây tứ phía, trên con đường tới biệt thự lưng núi đã chật kín xe cảnh sát, chốt chặn khắp nơi, bầu trời bị nhuộm bởi hai màu đỏ xanh, một bầu không khí cực kỳ nghiêm túc.
Xe đi qua, từ cửa sổ các biệt thự thò ra không ít cái đầu ngạc nhiên, chuyện phú hào ngã ngựa luôn khiến người ta khoan khoái.
Trong phòng khách, Hạ Danh Quý mặt như tro tàn, hắn biết ngày tận thế đã tới, bao nhiêu xe cảnh sát quy tụ như vậy, không thể có mục đích nào khác được. Khi đứng dựa bên cửa sổ, nhìn biệt thự xung quanh, khu này đã vắng vẻ nhiều, phá sản bỏ trốn, vay nặng lại bị tịch thu, mở mỏ than vào tù, so ra thì hắn ta ở đây lâu nhất, song chỉ hơn bốn năm một chút.
Hạ Danh Quý đấm trán, không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, không biết chuyện làm ăn nào đi quá giới hạn của cảnh sát, nghĩ đi nghĩ lại không có thu hoạch gì.
Thực sự là không rõ được, vì chẳng có chuyện làm ăn nào hợp pháp.
Hối hận vì sao không sớm nghe vợ, giống đại đa số người giàu di dân ra đước ngoài, chưa đi là vì hắn thấy chưa đủ tiền để đời sau cũng sống vô ưu vô lo. Nhưng giờ tỉnh ngộ, kỳ thực đủ lâu rồi, nhiều năm trước đã kiếm đủ rồi.
Rầm, cửa bật mở, giúp việc sợ hãi co ro trong góc tường, lái xe liên tục lùi lại, một đoàn cảnh sát xông vào phòng khách, chạy lên lầu, bên trong truyền ra tiếng thét chói tai của nữ nhân, khi Giải Băng dẫn đội vào phòng làm việc, phất tay, Triệu Ngang Xuyên và một đội viên khác xông tới còng tay nghi phạm, hắn đập tờ giấy lên bàn:” Hạ Danh Quý, ông đã bị bắt, kỳ tên đi, tôi đảm bảo trình tự không có vấn đề.”
Hạ Danh Quý bị còng, tay run run ký xiêu vẹo, chữ cuối cùng đột nhiên phát cuồng vò nát lệnh bắt giữ ném vào mặt Giải Băng, rống lên:” Vu khống, các người vu không, các người không có chứng cứ nào hết ... Tôi sẽ tố cáo các người, chưa xong đâu.”
Giải Băng lặng lẽ nhìn hắn lên cơn điên bị Triệu Ngang Xuyên ấn bả vai xuống bàn:” Đúng là người sáng lập Lâm Đế có khác, giỏi thôi miên, thôi miên ngay cả bản thân rồi, nói khảng khái lắm. Số tiền ông bóc lột trên xương máu của người dưới nhiều như thế mà quên rồi à?”
Trong chớp mắt Hạ Danh Quý chết đứng, hắn sao ngờ được chuyện mười năm trước còn có thể bị bại lộ?
Giải Băng không cười nữa:” Ông chủ Hạ, không phải ông thích chơi trò dân ý à, hôm nay cho ông đi qua ống kính máy quay của phóng viên, hi vọng ông có thể khảng khái như vừa rồi.”
Người dẫn đường, người áp giải, đoàn người rời khỏi biệt thự, xe ghi hình đã lắp máy quay chuyên nghiệp, còn có mấy phóng viên đuổi theo hỏi luôn mồm, nhưng lúc này Hạ Danh Quý đã không còn bất kỳ dũng khí nào, cúi đầu cho tới tận khi lên xe tù cũng không nói một lời.
Đèn cảnh sát nhấp nháy, hướng thẳng lên tỉnh thành.
Vụ bắt giữ phô trương này lập tức oanh động toàn bộ Dực Thành, không lâu trước đó rất nhiều báo chí còn kêu oan thay thương hộ đồng loạt im tiếng, cảnh sát đã công khai bắt người như thế thì chắc chắn có chứng cứ xác đáng rồi.
Hạ Danh Quý còn chưa tới tỉnh thành thì ở Dực Thành đã truyền tới tin tức làm tổ lãnh đạo không bất ngờ.
15 hộ kinh doanh lò mổ, Ngưu Đầu Yến của tỉnh thành chủ động tới cơ quan công an khai báo hành vi tiêu thụ đồ trộm cắp của mình, biểu thị sẵn sàng tiếp nhận xử lý. Vân Thành, Lâm Phần ở gần đó hơi chậm hơi một nhịp, song cũng xảy ra sự kiện tương tự.
Mắt xích cuối cung của vụ án vậy là hoàn thiện.
Đám truyền thông kền kền lại bắt đầu vì sự kiện này mà tụ lại, ngòi bút chĩa thẳng vào ổ tiêu thụ đồ trộm cắp, rốt cuộc còn che dấu bao nhiêu bí mật mà người khác không biết, cơ quan công an đã có người bị cho thôi việc, lại có tổ điều tra xuống tra chuyện quan viên làm rối loạn kỷ cương.
0 giờ đêm, máy bay chở nghi phạm số một hạ cánh, phó cục Miêu đại biểu cục công an thành phố ra sân bay đón người, tổ truy bắt sau 23 ngày miệt mài công tác đã đặt dấu "." viên mãn.
Còn viên mãn hơn nữa là đại đội hai tiếp nhận thu âm cuộc nói chuyện dài 2 tiếng 40 phút, gần như là toàn bộ quá trình nghi phạm từ gây án tới bỏ trốn, hay rồi, không cần chuẩn bị thẩm vấn nữa. 2 tiếng 40 phút chính là thời gian bay, từ lúc lên máy bay tới lúc hạ cánh nói không ngừng, sao mà nghi phạm và cảnh sát trò chuyện tâm đầu ý hợp như thế.
Kỹ thuật viên và thẩm vấn viên khi chỉnh lý nội dung đàm thoại có giá trị, bất tri bất giác cũng bị cuộc đàm thoại của hai nam nhân thu hút.
“ Ông Lý, kỳ thực tôi hâm mộ tình cảm của ông và mấy nữ nhân kia.” Giọng Dư Tội:
“ Anh nói thật lòng đấy chứ, đó là chuyện đi ngược lại đạo đức xã hội.” Nghi phạm chưa chát:
“ Chẳng qua là họ không hiểu thôi, bất kể là vợ chính thức Hỉ Mai, cho tới người vợ Trương Tuyết Liên ở Sóc Châu, ông để lại cho họ nhà, xe, tiền trong tài khoản, đó là trách nhiệm cơ bản mà đại đa số người chồng không làm được. Lương Phi ở Trường An, cô ấy rất lý trí, nói thích nhất sự bác học trí tuệ của ông, là nam nhân khiến cô ấy động lòng nhất .... Còn khi ở bên Thái Lệ Lệ, ông cho thấy là người lãng mạn, biết cách sống, cô ấy không trách ông ... Là nam nhân thì lãng mạn, là người chồng thì trách nhiệm, là học giả có thành tựu ... Ông có mọi thứ, tôi hâm mộ thật đấy, sau này chắc tôi chẳng làm được đâu.”
“ Ha ha ha, cám ơn lời khen của cậu, cậu cũng là người thông minh nhất tôi gặp.”
“ Không không, câu đó tôi không dám nhận đâu, thật, không phải khiêm tốn, không thể phủ nhận bắt được ông là nhờ vận may cùng giúp đỡ của nhiều người, tôi chỉ dám nhận một phần nhỏ trong đó.”
“ Phần nhỏ đó là vô số người không làm nổi rồi ... Tôi biết cậu quan tâm tới Thiên Hương Cao đúng không, kỳ thực đó là loại thuốc chữa bệnh cho gia súc, cậu biết nhiều loại động vật khi có bệnh chúng tự tìm thuốc chữa chứ? Đó là loại thuốc giúp chữa lở loét, kích thích tiêu hóa, tăng cường khả năng nhai lại ... Do tôi và Vãn Hà năm xưa nghiên cứu ra, chúng tôi bỏ rất nhiều tâm huyết vào đó, khi hoàn thành tôi xin đăng ký bản quyền, hi vọng dựa vào nó cải biến sinh hoạt, nhưng không ai hiểu nó, đám chuyên gia làm cảnh đó nhìn tôi như nhìn tên ngốc ...”
“ Nói vậy ông dùng cách khác chứng minh nó hiệu quả, đồng thời thay đổi sinh hoạt?”
“ Đúng vậy, vì tôi đã hèn nhát một lần, nên thứ tôi bận tâm nhất là người từng bị tôi làm tổn thưởng, không ai có thể ngăn cản được tôi thực hiện lý tưởng của mình. Cậu có thấy tôi đáng bị chỉ trích không?”
“ Tôi chỉ biết rằng những người tiếp xúc với ông đều tán dương ông hết lời, tôi chưa gặp ai nói xấu gì về ông, ngay cả loại người như Thảo Độc Tử cũng ngưỡng mộ ông, nói rằng ông đã thay đổi cuộc đời của ông ta ...”
Giọng nghi phạm rất kiêu ngạo:” Cậu có biết vì sao không, những người tôi chiêu mộ đều là người làm ăn thua lỗ, tù nhân mãn hạn, lính giải ngũ thất nghiệp, họ giống tôi, đều bị xã hội vứt bỏ, bị cuộc sống trêu đùa, tôi chỉ cho họ con đường thay đổi cuộc sống ... Thế cũng là phạm tội à?”
“ Chuyện này ... Ông Lý, nghiêm túc mà nói tôi cũng là người bị cuộc sống trêu đùa giống ông, có tội hay không do giai cấp thống trị quyết định chứ không phải nhân vật nhỏ như tôi ... Có điều ông đâu tham dự trộm cắp đúng không?”
“ Đúng tôi không trộm cắp, tôi chỉ làm thuốc.”
“ Một năm sản xuất được bao nhiêu?”
“Vài tấn thôi, do thiết bị không tốt, công nghệ lạc hậu mất rồi.”