Đó là cuộc đàm thoại chứ không phải là thẩm vấn, nó vừa khiến người ta xúc động, suy ngẫm, lại đồng cảm, nhưng cũng khiến người ta á khẩu, dở khóc dở cười ... bất thể thế nào thì mọi người cũng đều cuốn hút vào câu chuyện có đầy đủ yếu tố lãng mạn, ly kỳ cùng bi kịch đó, làm cả phòng im phăng phắc.
Khi câu chuyện tạm dừng lại để nghi phạm uống nước, một kỹ thuật viên vô tình đưa mắt lên thì đội trưởng Thiệu Vạn Qua và người từ trên sở đã đứng đó từ lâu, định đứng lên thì Thiệu Vạn Qua ra hiệu im lặng, sau đó lui ra khỏi cửa, căng thẳng nhìn Hứa Bình Thu bỗng dưng nửa đêm ghé thăm.
Hứa Bình Thu mỉm cười: “ Không sao, cậu đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn tìm hiểu vụ án kỳ lạ này thôi.”
“ Mai hoặc ngày kia sẽ có kết quả, tôi sẽ giao xử trưởng một bản hồ sơ đầy đủ.”
“ Không cần, cho tôi một bản sao cuộc đối thoại đó là được.” Hứa Bình Thu vừa đi vừa cảm khái: “ Đội trưởng Mã đã làm được chuyện tôi không thể làm, ông ấy rèn được sắt cứng thành thép rồi … à, mà họ đâu?”
“ Tôi an bài ở nhà chiêu đãi, ngày mai cục muốn mở tiệc mừng công cho họ, lúc này hẳn là đã ngủ rồi.”
“ Tốt, họ nên được nghỉ ngơi ... Tôi đi đây, cậu không cần tiễn nữa, đêm nay đủ việc cho cậu làm rồi.” Hứa Bình Thu nói xong chắp tay sau lưng một mình đi ra cổng:
Trong bóng đêm, Thiệu Vạn Qua nhìn bóng lưng có phần gầy gò đó đi xa dần, không còn được thẳng tắp hiên ngang như trước kia nữa, giống như ông già bình thường bất kỳ trên đường, không khỏi cảm khái, những vụ án không có hồi kết, rồi một ngày tấm lưng kiên cường nhất cũng bị trách nhiệm đè sụp.
Hắn đi bộ quay về, lại lần nữa nghe thấy tiếng đối thoại vang lên trong đêm, dừng bước, lần này hắn hết dám xem nhẹ Dư Tội rồi, ai ngờ đội ngũ cảnh sát gồm một ông già, một chàng trai làm công tác văn phòng lần đầu tham dự vụ án và ba cảnh sát quê mù nghiệp vụ, không có bất kỳ phương tiện trang bị gì, lại bắt được thủ phạm chính đã chạy xa như thế.
Đáng tiếc, chẳng lẽ trước kia xử trưởng Hứa lại không lẽ nhìn ra mầm non tốt như vậy à? Cậu ta làm cảnh sát quê thật lãng phí tài hoa, chỉ là chuyện này hắn không giúp được gì, có lãnh đạo chướng mắt với Dư Tội.
Tít tít tít, di động báo có tin nhắn, bất ngờ là Dư Tội chưa ngủ, mở ra thấy hàng chữ.
"Đội trưởng Thiệu, anh hứa giải quyết cho tôi 7 con trâu, đừng có quịt!"
Đó là đánh cược riêng giữa hắn và Dư Tội, vừa rồi còn có chút tiếc tài, Thiệu Vạn Qua tức giận thu máy lại, tên này không có chút cảm giác vinh dự nào, chỉ nghĩ tới thanh toán hóa đơn, tiền thưởng, và vài con trâu không ai đền.
Bị ném ở quê là đáng đời.
….. …..
Hai tuần sau, một ngày đẹp trời ở xã Dương Đầu Nhai, nghi thức công bố khởi động hạng mục hỗ trợ nghèo khó mang tên Rừng Lá Đỏ được diễn ra trọng thể.
“ Các vị lãnh đạo tôn kinh, các vị khách quý, toàn thể hương thân phụ lão xã Dương Đầu Nhai .. Trước tiên cám ơn các vị lãnh đạo, các cơ cầu cấp trên đã quan tâm và ủng hộ, khiến công tác hỗ trợ nghèo khó của xã tôi được tiến lên một bước, lần này chính phủ huyện ủy dẫn đầu, với sự tham dự của cục công an, cục chăn nuôi, cục lâm nghiệp ...”
Tân xã trưởng Cao Quân Minh đang dốc hết sức nói lời mở đầu qua loa công suất lớn, triển khai công tác hỗ trợ nghèo khó, xã Dương Đầu Nhai không chút bất ngờ thành trọng điểm, nhưng không ngờ vì chuyện cảnh sát và nhân dân xã đồng lòng bắt trộm, khiến xã Dương Đầu Nhai thành trọng điểm trong trọng điểm, cục công an huyện coi đây là thời cơ để hòa hoãn quan hệ giữa cảnh sát và nhân dân, chính phủ huyện cũng coi đây là cơ hội để hòa hoãn quan hệ với quần chúng, cho nên mới có sự mở màn tương đối oanh liệt này.
Ở trên đài cờ đỏ bay phất phới, ở dưới đài quần chúng hỗn loạn, trẻ con chạy nhảy reo hò, dù là có đồn công an xã duy trì trật tự cũng không quản nổi. Tân xã trưởng nhìn cảnh này rất là khó chịu, cố gắng lắm mới có thể nói to át đi tiếng ồn ào, may mà lãnh đạo huyện chẳng hề tỏ ra không vui, nên miễn cưỡng đem hai đột xuất, ba cơ bản nói hết ra.
Cái thứ văn chương làm màu ấy ai mà chú ý, thôn dân đang nhón chân chờ đợi, thi thoảng nhìn ra ngoài, thì thầm với nhau.
“ Anh nói là phát trâu mà, sao tôi không thấy trâu đâu?”
“ Ông ta có nói mà, không phải lừa chúng ta chứ?”
“ Dám lừa chúng ta lên đài chủ tịch kéo xuống, ném vào rừng.”
Câu này rất nhiều người tán đồng:” Đánh hết, ném hết, tôi đi đầu, nhưng đừng đánh thôn trưởng Lệ của chúng ta, cô ấy là người tốt, đánh bọn trên huyện ấy.”
Thế là một đám hán tử ngồi bệt hút thuốc bốc phét cười rộ lên, mấy bà cô, bà chị, bà thím thì lén lút nói xấu bọn vương bát đản cục chăn nuôi huyện, Vương Tấn chướng mắt rống lên:” Im lặng, ai mà không trật tự, cắt khoản trợ cấp của nhà đó.”
Úi dời, ngay cả cục trưởng cục công an huyện Cố Thượng Đào sắp lên phát biểu cũng thấy câu này hơi quá rồi, thôn dân nổi giận thì chết. Ai ngờ rất nhiều người tức thì ngồi ngay ngắn, mắt nhìn lên đài chủ tịch, vờ vịt nghe phát biển, cục trưởng nhìn chỉ đạo viên làm việc ở xã Dương Đầu Nhai thêm vài phần nể phục.
Chuyện cứu trợ nghèo khó này sao dính líu tới công an huyện, không mấy quần chúng hiểu, có điều trong lời phát biểu của cục trưởng công an huyện thì cảnh sát và nhân dân xã Dương Đầu Nhai hài hòa, nắm tay nhau phát triển, nổi bật nhất là cùng bắt bọn trộm trâu, riêng việc này đủ lãnh đạo nói nửa tiếng.
Tiếp theo là cục trưởng cục tài chính, một vị có cái đầu trâu ...
Tiếp theo là cục trưởng cục lâm nghiệp, có cái mõm chề, như lợn ụt ịt trong chuồng ...
Tiếp theo một vị văn phòng huyện ủy, mặt mấp mô như đất phèn trong thôn, lại phát biểu đống lời vô giá trị …
À quên nói, cuối tháng 3 đầu tháng tư ở trong núi vẫn lạnh lắm, mọi người ngồi ở chính phủ xã nửa buổi sáng mà không thấy có chút lợi lộc gì thực chất, bắt đầu lôi cả mẹ lãnh đạo ra hỏi thăm. Đám đông lại dần dần náo động thì đột nhiên một tiếng, không mấy tiếng uỳnh uỳnh, người thịnh tai nhận ngay ra là xe tải, mọi người đồng loạt nhìn ra cổng, quả nhiên thấy trên xe tải lớn lố nhố mấy con trâu, tiếng trâu kêu, không ít người bỏ luôn lãnh đạo đang phát biểu chạy về phía đàn trâu.
“ Đốt pháo.” Xã trưởng quát cán sự đang luống cuống nhìn thôn dân bỏ chạy không biết có nên ngăn không, lúc này còn phát biểu gì nữa:
“ Tấu nhạc.” Vương Tấn giục đội nhạc xã:
Chớp mắt pháo nổ đì đùng, kèn trống vang lừng, không khí náo nhiệt hơn Tết, mặt thôn dân tràn ngập nụ cười, trâu tới rồi, mọi người kích động quá đi thôi.
Xã trưởng nhận lấy micro, hô lên bằng mức âm thanh cao nhất:” Các hương thân, nghi thức cấp trâu chính thức bắt đầu, đợt trâu Lỗ Tây đầu tiên ưu tiên phân phối cho hộ nghèo khó ...”
Sầm, vách ngăn hạ xuống, bắc thành dốc dài, Lý Dật Phong trong bộ cảnh phục mới tinh, leo lên thùng xe, dẫn con trâu được buộc hoa lụa đỏ rực trên cổ như tân lang xuống, vừa đi vừa quát tháo:” Lý Đại Trại, bốn con ... Anh Đại Trại đâu ... Anh thích đực hay thích cái?”
Quần chúng xung quanh cười rộ lên, có người hô:” Lấy hết cái.”
Dư Tội nhìn qua gương chiếu hậu thấy hộ mất trâu đầu tiên, người bị Vương Tấn dùng thắt lưng đánh toàn thân máu me, lúc này như đại cô nương chuẩn bị lên kiệu hoa, thẹn thẹn thò thò, xấu hổ đứng đầu hộ nghèo khó. Vương Tấn giao trâu cho hắn, hắn kích động muốn khấu đầu, bị ông ta tát một phát, đá một phát đuổi "xéo", thế là hắn hớn hở dắt trâu đi, úi dời ơi, ôm trâu còn thân mật hơn ôm vợ.