Số trâu này có được chủ yếu là nhờ kinh phí mấy đơn vị trong huyện cấp, trừ hạng mục cứu trợ nghèo khó, còn gom thêm một khoản mua 30 con trâu chất lượng cao, do đồn công an chuyên môn vận chuyển về.
Nhìn thôn dân nhảy nhót reo hò, Dư Tội cười tít mắt, kết quả viên mãn mặc dù tới muộn, nhưng mà cuối cùng cũng tới.
Ngồi trong xe nhìn núi xanh, nhìn rừng thông, nhìn quần chúng phấn khích, không biết nghĩ tới chuyện gì vỗ đầu chan chát, sau đó Dư Tội lén lút xuống xe, chui vào đám đông kéo Lý Dật Phong, chạy ra sau đồn công an.
Khi nghi thức lên tới cao trào, một chiếc xe cảnh sát phóng như bay tới xã Dương Đầu Nhai, lái xe là Tôn Nghệ, chở theo Đổng Thiều Quân và Mã Thu Lâm.
Chuyện đã hạ màn một thời gian, mấy người trên xe vẫn bàn tán về vụ án mất trâu cày oanh động toàn tỉnh, cuối cùng xác thực được số trâu giá trị trên 2000 vạn, đương nhiên còn có nhiều vụ chưa xác nhận được, cũng có cá lọt lưới, nhưng mà mấy băng nhóm lớn bị nhổ bật rễ, đám dư nghiệt không làm được gì to tát.
Vụ án nhiều điểm làm người ta khó tin, ví như trình độ chế thuốc của Lý Hoành Quan thuộc cấp độ chuyên gia hàng đầu, thành phần phối phương khiến cả viện hoa học nông nghiệp tỉnh cũng tò mò, muốn thông qua nhiều phương diện để gặp người phối chế để tìm hiểu thêm. Ví như Hạ Danh Quý là cá lớn lọt lưới nhiều năm trước, còn là người lập kế hoạch chủ yếu của hàng loạt vụ trộm trâu, hắn không tham gia bất kỳ khâu nào trong ăn trộm, chế thuốc, tiêu thụ, nhưng lại là người thu lợi lớn nhất.
Mã Thu Lâm nói rất ít, hôm nay nếu không phải Thiệu Vạn Qua phái hai chàng trai này lôi kéo mãi thì ông ta cũng không đi.
“ Đáng lẽ tôi nên theo mọi người đi Hải Nam bắt người, chuyện hay rơi hết lên đầu Dư Tội, tôi vất vả uổng công.” Tôn Nghệ hối hận lắm, mặc dù cũng được ghi công, nhưng làm sao phong quang bằng áp giải nghi phạm từ máy bay xuống:
“ Nghe giọng điệu ghen tỵ thế, lần này chấp hành nghiệm vụ được bao ăn bao ở, có bao giờ sướng hơn chưa?” Đổng Thiều Quân chỉ trích:
“ Còn không à, thằng đó bao giờ chịu làm ăn lỗ vốn đâu, chẳng những kiếm công lao, còn bẫy của đội trưởng chúng ta mấy con trâu, vai tốt đều do cậu ta diễn hết.”
“ Cậu không thể không thừa nhận Dư Nhi có tầm nhìn hơn chúng ta, khi chúng ta còn đau đầu phá án thì cậu ta nghĩ cách làm sao kiếm trâu về. Chú Mã, số trâu đó thực sự do đội trưởng chúng tôi bỏ ra à?” Đổng Thiều Quân tò mò lắm, dù chính mồm Thiệu Vạn Qua nói, hắn vẫn thấy không đáng tin:
“ Đội trưởng các cậu cũng chẳng vừa đâu.” Mã Thu Lâm giải thích, đúng là có vụ đánh cược như thế, khi vụ án bế tắc ở Dực Thành, Dư Tội đã đề nghị, hoặc y rút lui cho đại đội hai xử lý hết phần sau, hoặc y tiếp tục truy lùng kẻ đứng sau, song số trâu mất do đại đội hai đền, Thiệu Vạn Qua không tin y có thể thành công cho đồng ý ngay:
Kết quả lọt hố rồi, bỏ tiền, bỏ kinh phí, bỏ quân, cuối cùng còn đền trâu.
Đương nhiên lập công thì hắn có phần, mà trâu thì không phải do hắn bỏ tiền túi ra. Thiệu Vạn Qua giao thiệp với cục công an huyện, lại hiệp thương với cơ quan hữu quan địa phương, huyện đang vì quan hệ căng thẳng với quần chúng mà buồn phiền, vì thế thừa cơ tác thành hạng mục này.
“ Kết quả mọi người đều vui, có gì không hay?” Mã Thu Lâm tổng kết, cười rất hiền từ, lúc này đã thấy thôn trung tâm giăng đèn kết hoa, tưng bừng nhộn nhịp, nói thêm:” Đây là vụ án ý nghĩa nhất mà tôi từng tham dự, vì vài con trâu mà chạy qua quá nửa Trung Quốc, lộ phí nhiều hơn tiền trâu.”
Mọi người cười lớn, xe tới gần cổng đồn công an thì tiệc đã mở, Vương Tấn dẫn cấp dưới hớn hở ra đòn khách quý, gặp nhau không nhiều lời, kéo tới hiện trường bày rượu.
“ Anh làm gì thế, sắp ăn cơm rồi.” Lý Dật Phong bị Dư Tội kéo ra sau đồn công an, ấn vào tường, giật cả mình:” Đồn trưởng, giữa ban ngày ban mặt mà anh làm gì thế này … em em, em không thích nam đâu …”
Í, Dư Tội phát hiện ra tư thế này không đúng, giống lưu manh chuẩn bị phi lễ thiếu nữ, vung tát một phát:” Đừng khẩn trương, tiết tháo cậu vốn không có, trinh tiết càng không đáng tiền, tôi nói chuyện khác.”
“ Còn chuyện gì nữa, thời gian qua em nằm gai nếm mật vì nhân dân phục vụ, chúng là tấm gương được tỉnh biểu dương, cha em còn nói không phí công nuôi em ...” Lý Dật Phong không biết mình phạm phải lỗi gì nên phòng hờ trước, bức ảnh tiệc mừng công trên tỉnh được hắn phóng to như TV 50 inch treo chình ình trong phòng khách, ông nội hắn nhìn bức tranh rơi lệ nói: Lý gia có hi vọng rồi.
Dư Tội tát phát nữa:” Đừng có nói lảng đi, tôi vừa nghĩ ra cách, hai chúng ta kiếm tiền, thế nào?”
“ Anh thiếu tiền à, đừng tìm em.” Lý Dật Phong sợ đồn trưởng tống tiền mình, nhân phẩm của đồn trưởng ấy mà, đáng nghi lắm:
“ Không phải, ý tôi là, chúng ta cùng kiếm tiền, có hứng thú không?” Dư Tội nói chậm lại cho thằng này nghe thủng, kế hoạch này y đã ấp ủ từ lâu rồi đến hôm nay nhìn cảnh thôn dân tưng bừng mở hội mới tìm ra linh cảm, chủ yếu là thiên thời địa lợi nhân hòa đã đủ:
“ Ra thế ... Tất nhiên là có, nhưng mà nơi này nghèo tới sàn nhảy quán mát xa còn chẳng có, khai khoáng cũng không, muốn thu phí bảo kê cũng không được.” Lý Dật Phong sở dĩ bị ném xuống đây là vì quá nghèo, nghèo tới muốn gây chuyện cũng khó, bởi thế chó nơi này mới bị Cẩu thiếu gia họa hại:
“ Không phải, là làm ăn, cậu thông minh như thế, phải dùng đầu kiếm tiền chứ.” Dư Tội nhắc nhở:
“ Em em em ... Em thông minh á?”
“ Đương nhiên, nên ông cậu mới nói là Lý gia có hi vọng.”
“ Cái đấy thì đúng ... Mà em không phát hiện ra có cách gì để kiếm tiền. Phải rồi, đồn trưởng, hay chúng ta lên tỉnh đầu tư quán mát xa đi, anh quen cảnh sát khắp nơi như thế, vậy là chúng ta có sẵn ô dù rồi, chỉ kiếm thêm mấy em gái, tiền vào túi nhanh lắm.” Lý Dật Phong quả đúng là thông minh, kiếm ra cách kiếm tiền nhanh nhất:
Dư Tội thiếu chút nữa cho thằng này một trận liệt giường, nghiến răng ken két:” Đừng có chỉ nghĩ tới mấy thứ bàng môn tà đạo. Hiện giờ chúng ta đang có cơ hội kinh doanh đàng hoàng ở Dương Đầu Nhai, chỉ lãi không lỗ, làm không?”
“ Làm ăn ở đây ạ ...” Lý Dật Phong cụt cả hứng, ở cái chỗ này có quái gì để mà làm, nếu có đã chẳng nghèo đói bao năm như thế:” Anh ơi, ở đây mà có cái gì đáng tiền thì làm gì đến lượt anh em mình chứ?”
“ Nghe đây, thứ cơ hội mà ai cũng nhìn thấy thì không phải là cơ hội, thứ người ta không nhìn ra mới là cơ hội, ví như tôi vừa nghĩ, xuân canh tới rồi, nhu cầu phân hóa học rất lớn, mọi năm do trạm kỹ thuật nông nghiệp phân phối, họ không có tiền vốn nhiều nên nhập ít, phí vận chuyển lại cao, vận chuyển lượng lớn về không dám, lượng nhỏ thì phí vận chuyển cao không lãi ... Nếu như chúng ta tổ chức vài xe tải lớn, kéo chục tấn tới, cậu bảo có lãi không?” Dư Tội phát huy tư duy gian thương:
Lý Dật Phong nghe bùi bùi tai:” Đúng, đây là vụ làm ăn tốt, chênh lệch giá là bao nhiêu?”
“ Tính giá thấp nhất, một bao phân u-rê kiếm được 11 đồng 8 hào, thế cũng đủ kiếm.”
Chưa vui mừng được lâu, Lý Dật Phong chợt nhớ ra:” Nhưng mà nơi này nghèo lắm, nhiều hộ không mua nổi phân bón, còn mua nợ, đòi không được quá bằng chúng ta đi cứu đói đấy anh, bởi thế mới chỉ dám nhập số lượng ít về.”
Dư Tội vỗ tay: “ A, đúng là thông minh, nút thắt chính là ở chỗ này, lương thực thổ sản của chúng ta nhiều, không có tiền à, chúng lấy ngô, hạch đào đổi, thứ này ở đây không đáng tiền, nhưng mà mang ra ngoài một cân ngô hơn một đồng đấy.”