Lý Dật Phong đang nghe chăm chú, đến đoạn “một đồng” thì xua tay cắt ngang: “ Khoan khoan, hơn một đồng mà cũng tính là tiền à?”
“ Cái thằng đần này, không biết tích tiểu thành đại à? Thử tính 10 vạn cân xem bao nhiêu tiền, lúc đó chúng ta ngồi đếm tiền thôi cũng mỏi tay.”
“ A, anh nói ... hình như cũng có thể làm, có điều từng có người tới đây bán phân bón, con mẹ nó là phân bón giả, về sau chỉ cần có người tới bán phân bón là thôn dân không dám mua nữa, bọn họ sợ mua phải hàng giả.”
“ Ngu ngu ngu.” Dư Tội nói liền ba chứ ngu, hoàn toàn không nhớ lúc nãy còn khen hắn thông minh, vỗ ngực bồm bộp: “ Tôi, đồn trưởng Dư, hiện thanh danh ở xã Dương Đầu Nhai như mặt trời giữa trưa, họ không có thể không tin xã trưởng, không tin trạm kỹ thuật nông nghiệp, thậm chí có thể không tin Đảng và nhà nước, chẳng lẽ không tin tôi, người lặn lội cả vạn km mang trâu về cho họ?”
“ A, đúng rồi, không tin anh thì còn tin ai được nữa?” Cẩu thiếu gia trung mình phấn khích, bắt đầu thực sự động não, chữ tín tuyệt đối không có vấn đề, danh dự đồn công an giờ đang ở đỉnh điểm, muốn đem đổi lấy tiền là chuyện nhỏ, đây là chuyện mà chỉ bọn họ có thể làm, người khác có thấy bở nhảy vào chia phần cũng đừng hòng:
Trên đời này không cần biết anh kinh doanh cái gì, một khi anh độc quyền thì chỉ lãi không có lỗ, ngu lắm mới lỗ.
Khi Lý Dật Phong còn đang nhẩm tính gì đó, Dư Tội cướp lời:” Cậu 2 tôi 8, còn vốn thì góp 5 - 5.”
“ Không, chia, 5-6, tiền vốn lẫn xe em đều có cách.” Cẩu thiếu gia không dại, vụ làm ăn ngon như thế sao có thể thiếu phần hắn:
“ Ba bảy, tôi là lãnh đạo.” Dư Tội đưa ra lý do ngang ngược:
“ Lãnh đạo cũng không thể làm thế, không được, bốn sáu.” Cẩu thiếu gia rất kiên quyết:
“ Ba bảy, tuyệt đối không nhường nữa, thứ chó má như cậu tối đa chỉ biết đếm tiền, làm được cái chó gì, còn nữa tôi phải giành phần cho anh em trong đồn làm, để họ kiếm chút.” Dư Tội hăm dọa:” Cậu mà không chịu thì tôi đi kiếm người khác, nên nhớ uy tín của tôi bây giờ rất cao.”
Cẩu thiếu gia suy đi tính lại, cuối cùng hạ quyết tâm:” Được, nhưng không cho chỉ đạo viên biết.”
“ Được, hai chúng ta lén lút làm, đợi ông ấy phát hiện thì gạo nấu thành cơm rồi.”
Hai người lấm la lấm lét thì thầm một hồi, hí hửng chạy về tòa nhà chính phủ xã, tiệc mừng công hôm nay ở đó, phòng hội nghị chính phủ bày mấy cái bàn. Dư Tội và Lý Dật Phong chui thẳng vào bếp, bếp trưởng là cha Lý Thuyên Dương và vợ Trương Quan Bình, người nhà cả, nên tự nhiên như ở nhà.
Úi da, Lý Dật Phong lấy cái đũa sào dài vớt trong nồi đang sôi xình xịch nguyên bát thịt dê lớn, thằng này khảnh ăn lắm, cho nên cứ chỗ thịt ngon mà chọn. Dư Tội thì đơn giản, bê luôn bát thịt kho với rau xanh, sau đó trộm thêm chai rượu ngon dùng để đãi lãnh đạo.
Tiếp đó hai anh em kiếm chỗ vắng vẻ bàn tính chi tiết chuyện kiếm tiền, thế nên, điện thoại gì cũng mặc hết.
Bình thường hai người này mất tích chẳng có gì lạ, toàn thứ lười biếng xểnh ra là trốn việc, nhưng đúng ngày hôm nay có khách từ xa tới, ba người khách sốt hết cả ruột xem đồng hồ suốt. Hôm nay ở nơi này lại loạn như thế chả biết đi đâu mà tìm, đã thế chỉ đạo viên lôi kéo ăn uống, nửa ngày trời mới biết lý do, té ra là tỉnh mở hội nghị hình sự, muốn lấy vụ án này làm chuyên đề nghiên cứu thảo luận, thế nên không thể thiếu người mở đầu phát hiện rồi, vì thế để thể hiện coi trọng, chuyên môn phái người tới tận nơi để mời, yêu cầu về trong ngày, ai dè lúc cần không thấy người đâu.
Lý Ngốc đang ăn bị đá đít đi tìm, chạy tới chỗ Lệ Giai Viện đang tiếp lãnh đạo huyện, úi, không có. Thời gian qua Cẩu thiếu gia vì nhân dân phục vụ không quấn lấy trưởng thôn Lệ, thế này thì đúng là khó tìm rồi.
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, quyết định tới chỗ đánh mạt chược, không có, tới nhà cái lão béo buôn chuyến có cô vợ mới cười tươi non, cũng không có, thế là không biết tìm đâu nữa.
Gọi điện cũng không được, chuông reo mà không ai thèm nghe, chỉ đạo viên lại phái thêm vài người đi tới từng nhà, cho rằng bị thôn dân kéo tới nhà ăn cơm rồi, gần đây đồn trưởng là danh nhân trong ã hay được người ta mời ăn uống, nhưng tìm hết lượt không thấy.
Thế là chỉ đạo viên cũng cuống, dẫn người trên thành phố đi tìm, cuối cùng do Trương Quan Bình đi gặp vợ tiện mồm hỏi một âu, á à, ra sau vườn ăn uống.
Mọi người kéo nhau ra khu rừng sau tòa nhà chính phủ, tức thì trố mắt.
Xương vứt đầy đất, mâm bát chỏng chơ, người thì đã say bí tỉ, một luôn mồm gọi anh, một thì nốc rượu tì tì, thấy mọi người tới, Lý Dật Phong tuyên bố:” Đồn trưởng nói, hôm nay cao hứng, nhận tôi làm em trai .. Phải không anh?”
“ Xéo ...” Dư Tội xốc quần đứng lên, người nghiêng ngả, giọng lè nhè:” Bác bác bác Mã, sao tới đây thế, uống, uống đi.”
Không còn thời gian nữa rồi, kéo hai tên này về, vừa đi vừa giải thích, Dư Tội từ chối thẳng thừng:” Không chơi, vụ án qua rồi, nghiên cứu cái rắm ... Tôi ghét nhất họp ... Họp, họp, họp ra ra trâu à? Họp ra tiền à? Tôi không đi ... tôi kệ chúng, tôi ở lại đây làm thổ hào, đúng không em trai?”
Lý Dật Phong lưỡi líu lại chỉ Dư Tội:” Đấy, đấy, nghe chưa … tôi, tôi bảo đồn trưởng nhận tôi làm em mà.”
Vương Tấn mặt mày hết sức khó coi đẩy Dư Tội lên xe gấp, tránh cục trưởng nhìn thấy, Mã Thu Lâm khuyên nhủ:” Tiểu Dư, đây là vấn đề thể diện, đội trưởng Thiệu giải quyết cho cậu vấn đề lớn như thế, cậu phải nể mặt người ta chứ ... Đi nào, lại chẳng phải chuyện xấu.”
Ừ, đúng thật, Dư Tội còn vài phần tỉnh táo, anh em phải nể mặt nhau, dù ngàn vạn lần không muốn, Dư Tội cũng không thể làm mất mặt Lão Mã, Lý Dật Phong vừa kết nghĩa được người anh, nghe nói được mời lên tỉnh ăn chơi, chạy tới hô:” ... Không thể bỏ tôi lại, tôi là công thần của nhân dân, đổ máu vì tổ quốc ... Sao đến khi đi ăn chơi lại bỏ tôi lại?”
Nói rồi ôm chặt lấy Tôn Nghệ không buông.
“ Má, thằng này làm gì thế?”
Trong xe cười lăn lộn, dưới xe càng cười không đứng lên nổi, Mã Thu Lâm phất tay:” Chỉ đạo viên, chúng tôi đưa cả cậu ấy đi nhé!”
Chỉ đạo viên lại chả mừng quá, hôm nay ngày vui, tiến hai tên ôn thần đi cho đỡ phiền, lát nữa cục trưởng tới mà nói linh tinh thì gay go to.
Xe tăng hết tốc độ chạy một lèo về tỉnh thành.
….. …..
“ Hội nghị lần này thành phần tham gia chủ yếu là phó cục trưởng chủ quản công tác hình sự các thành phố, chi đội trưởng và đội trưởng hình cảnh, mỗi năm hội nghị công tác hình sự toàn tỉnh tương đương với hội nghi giao lưu lĩnh vực hình sự toàn tỉnh ...” Thiệu Vạn Qua vừa nói vừa nhìn Lý Dật Phong mặt cắm thẳng vào bát, Dư Tội thì ngây ngây như xuất hồn, lòng không thoải mái nhìn Đổng Thiều Quân:
Đổng Thiều Quân quay đầu đi chỗ khác, lãnh đạo tìm người trút giận, nhưng liên quan gì tới hắn, thời gian gấp gáp vội vàng hoàn thành nhiệm vụ đã là giỏi rồi, hai tên này lúc đó uống say mềm người, bọn họ phải rửa mặt súc miệng lại ngủ một giấc trên xe nên bề ngoài nhìn không rõ lắm, nói không chừng bên trong còn hơi rượu.
Thiệu Vạn Qua nén giận hỏi:” Hội nghiên cứu thảo luận diễn ra vào ba giờ chiều nay, tới khi đó không ít lãnh đạo cục cũng tham gia, đáng lẽ tra nay kết thúc, nhưng vì vụ án này thêm một buổi nghiên cứu thảo luận ... Khi đó lãnh đạo nhiều lắm, các cậu không căng thẳng chứ?”
Hôm nay dừng ở đây.