Lý Dật Phong ở trên xe đã nôn một hồi tối tăm trời đất vì thế mà hắn tỉnh táo hơn, bụng cũng trống rống, vừa gặm chân gà vừa nói hùng hồn:” Tôi còn ngồi ăn cơm cùng bàn với tham mưu trưởng, tư lệnh quân khu, có cái gì mà sợ.”
Dư Tội mắt hơi lim dim, người bồng bềnh như ở trên mây, miễn cưỡng giữ được lý trí, không giữ được cái mồm:” Tôi từng kiểm điểm trước 3000 học sinh.”
Xong rồi, Đổng Thiều Quân vỗ trán, Thiệu Vạn Qua mặt biến sắc, nhìn Dư Tội mãi mới hạ quyết tâm:” Vậy thì tốt, vậy ai trong số hai cậu từng giảng giải vụ án, hội trường không đủ ba nghìn, song có vài trăm đấy.”
“ Tôi, tôi là thính giả trung thành của đồn trưởng, cái mồm tôi chỉ ăn với uống được thôi, cái khác không được đâu.” Lý Dật Phong ít khi thật thà được một lần:
“ Mời bác Mã nói đi.” Dù say hay tỉnh thì Dư Tội không hứng thú với chuyện này, ngồi dưới nhiều đủ hiểu rồi, cơ bản đứng trên bục phát biểu ai cũng nghĩ mình oai, thực ra phía dưới đều cho rằng đó là bọn ngốc, nghĩ ra giải pháp hay:
“ Chú Mã càng không hứng thú với loại chuyện này, đừng nói là cậu sợ nhé, hay là mèo mù vớ cá rán, sợ nói ra lộ tẩy, nếu thế thì tôi không làm khó cậu nữa ... Tôi sẽ nói là đồn trưởng Dư nhát gan, không dám lên phát biểu, chạy về xã Dương Đầu Nhai rồi.” Thiệu Vạn Qua tưởng Dư Tội sợ phát biểu trước đám đông, khích:
“ Ê ê, ai sợ, coi thường nhau à, đám hình cảnh các anh theo đít tôi suốt dọc đường đấy.” Dư Tội vỗ bàn, nóng rồi:
“ Vậy ăn nhanh lên còn đi.” Thiệu Vạn Qua sợ Dư Tội đổi ý, đứng dậy đi luôn:
Đáng lẽ là không có chuyện này, sáng nay cục trưởng Vương mới nổi hứng muốn tổ chức thảo luận chuyên đề, ôn lại chiến tích vẻ vang của mình, đại đội hai vội vàng phái người đi gọi Dư Tội, nào ngờ đúng ngày y say quắc.
Đổng Thiều Quân lấy cốc nước ấm đưa tới, khuyến khích Dư Tội:” Dư Nhi, cố lên, đây là vinh dự hiếm có, mỗi khi có đại án do tỉnh đốc thúc mới tổ chức thảo luận chuyên đề, bình thường dù đội trưởng Thiệu cũng không có cơ hội đứng phát biểu ở trường hợp này ... Cậu ngại sao, nếu là Giải Băng thì người ta đã đứng trước gương diễn luyện rồi.”
Câu này càng tệ, Dư Tội tích tắc không nghĩ tới vinh diệu, mà là cái tên công tử ca ở trường vênh váo không coi ai ra gì, tâm lý u ám, rượu cùng với lòng háo thắng, vỗ bàn rầm một phát, hào khí bốc lên:” Đi, phát biểu thôi mà, có ai mà không biết, làm như mỗi mình hắn giỏi ...”
....... ..............
“ Thử Tiêu à, sao thế, không thể nào, đồn công an xã mà tham gia hội nghị công tác toàn tỉnh à? Nói linh tinh ...”
An Gia Lộ hôm nay xin nghỉ làm, đang ngồi trong phòng bần thần nhìn bức ảnh, tựa hồ còn vừa mới khóc, đột nhiên nhận được điện thoại của Thử Tiêu thì bất ngờ lắm, tin tức nghe được lại càng bất ngờ hơn. Tâm trạng cô đang hết sức tồi tệ, vốn không quan tâm, đến khi nhìn bức ảnh liền tháo nó khỏi khung, cho vào album, cắn môi nghĩ một lúc, chi đội hình sự.
“ Cái gì, đổn trưởng đồn công an Dương Đầu Nhai ... Thế chả phải ...” Lưu Tinh Tinh đi làm tình cờ trò chuyện với phân cục trưởng biết chuyện lạ, thế là hớn hở lái xe lên đường:
“ Nhị Đông, chuyện gì thế ... Cái gì, Dư Tội lên bục phát biểu ở hội nghị nghiên cứu thảo luận toàn tỉnh năm nay?” Lâm Tiểu Phụng không khép miệng lại được, hưng phấn không khác gì chính mình được đi phát biểu, bước nhanh khỏi đơn vị, gọi điện tìm đồng nghiệp cũ, loan báo tin sốt dẻo này:
“ Chị Âu ... Em đây, Dật Phong ... Oa, em nói mà em đẹp trai như thế, chắc chắn để lại ấn tượng trong lòng chị ... Em đang ở thành phố tham gia hội nghị hình sự toàn tỉnh ... Chị bảo em không phải hình cảnh á, em là khách mời đặc biệt đấy ... Chị tới đi, tối nay em mời khách ... Hẹn thế nhé, thật, đừng coi thường đồn công an bọn em ... Phá vụ án mà hình cảnh cũng chịu thua … “
Cái tin tức đó qua điện thoại bay đi như gió.
Phòng hội nghị đa công năng ở sân sau của tòa nhà sở công an tỉnh, đi ra đi vào toàn người cảnh phục phẳng phiu, ở góc không ai chú ý, Lý Dật Phong gọi điện cho Âu Yến Tử mới gặp một lần mà nhớ mãi không quên. Cúp điện thoại Lý Dật Phong dùng tay chọc đồn trưởng đang mắt nhắm mắt mở xem tài liệu:” Đồn trưởng, em mời được Yến Tử rồi, tối nay chúng ta cùng ăn cơm ... Anh nhớ nói giúp em vài câu, có khi bọn em thành giai thoại.”
Dư Tôi chẳng ngẩng đầu lên, hời hợt hỏi:” Thế không muốn Hổ nữ nữa à?”
“ Cái đó đâu xung đột.” Lý Dật Phong ở quê nhậu nhẹt quen rồi, sức đề kháng tốt hơn Dư Tội, chẳng mấy chốc tỉnh táo như thường:
À, đúng là không xung đột thật, Dư Tội cầm tư liệu xem, lẩm bẩm:” Đừng nói chuyện tình cảm với tôi, đang xem vụ án, xem tới đâu rồi nhỉ… quên mất rồi.”
“ Anh không nhớ được lại đổ cho em, còn gì mà phải nhớ, toàn là lời văn vẻ chỉnh sửa từ chuyện của chúng ta ra mà.”
“ Í, đúng, cậu nói đúng … đúng là của chúng ta, việc quái gì phải đi theo đường lối của người khác, vớ vẩn ... không xem nữa.” Dư Tội hậm hực ném đi, chắp tay sau lưng đi mất, chỉ là thế nào đi thành vòng tròn, sau đó lại nhặt lên:
Lý Dật Phong còn nghĩ đồn trưởng đang cuống, cười khùng khục, thời gian đã tới, người tham dự ngội nghị lục tục tới nơi, Đổng Thiều Quân gọi Dư Tội vào hội trường, ngồi ở hàng thứ hai. Khi phát biểu mở màn của chi đội trưởng vang lên, Đổng Thiều Quân mới phát hiện Dư Tội lật xem tư liệu, nhưng xem trang đầu tiên.
Đó là phần mục lục.
“ Các đồng chí, hôm nay là hội nghị bổ xung, tôi thả săn sắt bắt cá rô, tùy tiện nói vài câu, không cần nhớ ..” Vương Thiếu Phong hắng giọng, ngồi chính giữa đài chủ tịch, ở hội nghị chuyên nghiệp như thế này ông ta chỉ làm công tác xuất hiện mở đầu, sau đó đại bộ phận đề tài thảo luận do lãnh đạo chuyên môn phụ trách, vụ án trộm trâu lần này ông ta vài phần bất ngờ, ánh mắt quét qua đội hai, bắt đầu phát biểu:” Hội nghị công tác đầu năm, mọi người hẳn là đã thảo luận tới vụ án oanh động phát sinh ở tỉnh ta rồi, đúng, chính là hành động Cú đấm thép. Vụ án này tuy giá trị không cao, nhưng là vụ án có số lượng kẻ dính líu nhiều nhất, sử dụng lực lượng cảnh sát hùng hậu nhất, loại trộm cắp chiếm đoạt tài sản đó, tôi tin các vị ngồi đây đều hiểu tính nguy hại của chúng. Về chiến quả, tôi không nói nữa, về quá trình điều tra, thực sự rất có tính hí kịch ... “
Thế là cục trưởng Vương kể lại từ đầu vụ án, nào là bắt nguồn từ xã xa xôi, bị mất trâu, tiếp đó quần chúng và nhân dân phối hợp bắt trộm, men theo manh mối tới Dực Thành ...
Bảo là chỉ nói vài câu, vậy mà làm một tràng dài hai mươi phút rồi, đầu giờ chiều là lúc người ta uể oải nhất, ngồi im một chỗ, hơi rượu bốc lên, lại nghe lãnh đạo phát biểu như ru ngủ, Dư Tội bắt đầu gật gà gật gù ....
Cũng ngồi ở đài chủ tịch, Hứa Bình Thu không để ý tới lời bàn tán về tình tiết vụ án ở phía dưới, mà nhìn nụ cười của cục trưởng Vương, trong đó có vẻ như ẩn chứa rất nhiều điều quỷ dị, ông ta đang suy nghĩ dụng ý thật sự của Vương Thiếu Phong, Vương Thiếu Phong đã ném Dư Tội xuống cái quê xa tít tắp, tất nhiên không hề có ý bồi dưỡng anh, vậy thì ông ta cực lực muốn mời vị đồn trưởng cảnh sát xã tới đây không phải là vì lấy vinh quang.
Chắc chắn không phải, Hứa Bình Thu nhìn qua hội trường, lại xem danh sách tham dự hội nghị ...
Đúng rồi, Hứa Bình Thu ngẩng đầu lên, ông ta nhìn thấy người phía dưới mang vẻ mặt khinh bỉ, nhận ra vấn đề nghiêm trọng, tức thì hiểu rõ ý đồ của Vương Thiếu Phong.