Mặc dù ai cũng nói câu “cảnh sát thiên hạ cùng” một nhà, nhưng kỳ thực bọn họ không chỉ tư tưởng vùng miền, khu vực nghiêm trọng, ngay trong cùng một khu vực, giữa các đơn vị cảnh sát khác nhau luôn cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, hiệp cảnh, dân cảnh, hình cảnh, vũ cảnh, đặc cảnh, chưa bao giờ hòa hợp. Thậm chí cùng là đơn vị, người thực địa không thích người ngồi văn phòng.
Đưa một cảnh sát xã không thuộc phạm vi hình sự tới diễn đàn tối cao của cảnh sát hình sự, lại còn hưởng ưu đãi đặc biệt, khác gì xách con mèo ghẻ ném vào đàn chó, kết quả là một màn chó mèo đại chiến không thể tránh được, còn là một đàn chó tấn công con mèo, kẻ đầu sỏ thì ung dung quan chiến. Đám hình sự lâu năm này, bài ngoại không phục ai, để một cảnh sát xã lấy công đầu, ai phục?
Bảo sao chuyện gấp gáp như thế, té ra là để Dư Tội không có thời gian chuẩn bị hay có biện pháp đối phó.
"Hỏng rồi, cậu ta sắp thành trò hề cho toàn bộ cảnh sát tỉnh." Hứa Bình Thu nhìn Dư Tội ngủ gật bị Đồng Thiều Quân ở bên huých tay đánh thức, liền không hi vọng gì y có thể hóa giải đòn hiểm này của Vương Thiếu Phong.
Hứa Bình Thu có thể mường tượng ra ý đồ của người bạn cũ này, có lẽ ông ta đã nhìn ra tài năng của Dư Tội, sợ rằng y liên tục lập công thì không thể áp chế y được, nếu không gây ra bàn tán, dù gì ân oán của hai người bọn họ cũng có không ít người biết. Cho nên chuyển thủ đoạn khác, một khi Dư Tội thành trò hề rồi, lần sau nếu có vụ án gì, triển khai công tác sẽ gặp vô vàn khó khăn.
Thực sự quá âm hiểm, tâm tư không để vào công tác mà để hại người rồi, lại còn hại cấp dưới thua kém không biết bao nhiêu bậc, Hứa Bình Thu có chút khinh bỉ, có cần tới mức đó không, hai người chênh lệch quá xa. Lần trước đẩy Dư Tội xuống Dương Đầu Nhai còn có thể thông cảm phần nào, lúc đó Vương Thiếu Phong đang giận quá mất khôn, ông ta chỉ mắt nhắm mắt mở, nhưng thêm lần này nữa thì Hứa Bình Thu cũng tức giận.
“ Được rồi, các đồng chí, tiếp theo tôi xin mời đoàn đội đã lập công lao hãn mã trong lần hành động này, hôm nay nhân vật chính không phải là tôi, ban lãnh đạo chúng tôi xuống dưới kia, xin mời đại đội hình sự số hai và đồn công an xã Dương Đầu Nhai lên giải thích cho mọi người nghe toàn bộ quá trình, mọi người có nghi vấn gì cứ đề xuất tại chỗ.” Nhìn vẻ mặt của Vương Thiếu Phong, ai có thể nghi ngờ gì được, ông ta nói xong đi trước, Hứa Bình Thu, Miêu Kỳ cùng các vị chủ nhiệm văn phòng đứng dậy rời chỗ ngồi đi xuống dưới, trong tiếng vỗ tay thưa thớt lấy lệ, đoàn đội kia lên đài.
Dư Tội đầu óc có phần mơ hồ, y vừa mới bị Đổng Thiều Quân đánh thức, cứ máy móc đi theo Thiệu Vạn Qua lên đài, nhìn xuống thấy đám người ngồi ngay ngắn, đồng phục chỉnh tề, mắt đồng loạt chiếu vào mình, bỗng nhiên nhớ lại làn kiểm điểm phải công khai trước toàn trường.
Chẳng có gì to tát, nguyên nhân là tụ tập đám sâu hai uống rượu không về trường, lại còn đanh nhau, bốn người phải kiểm điểm công khai, Trương Mãnh, Hùng Kiếm Phi, Thử Tiêu và y, lúc đó cũng toàn ánh mắt bất thiện thế này đây.
Thần kinh sắt của Dư Tội chẳng khẩn trương, cái thần kinh say rượu thì phản chủ, chân loạng choạng va vào ghế, đau quá, theo bản năng cúi xuống xoa, nhận ra không ổn, vội vàng đứng thẳng lên, muộn rồi phía dưới đã cười rộ lên.
Ngay cả Thiệu Vạn Qua cũng cười, cười cái buồi, Dư Tội tí thì kích động đánh người, ngồi thẳng vào vị trí chính giữa, cầm lấy micro:” Nào, chúng ta bắt đầu.”
Chả hiểu sao phía dưới lại cười, Thiệu Vạn Qua thấy bẽ mặt vô cùng, hắn không ngờ Dư Tội đến thứ tự tối thiểu cũng không hiểu, lúc nãy thì lo Dư Tội căng thẳng, bây giờ hắn chẳng thà Dư Tội căng thẳng im luôn.
Có câu rượu vào lời ra, muốn Dư Tội im hơi khó, y lại cầm micro hắng giọng: “ Đội trưởng Thiệu, bắt đầu từ đâu đây?”
Tràng cười còn lớn hơn nữa, Thiệu Vạn Qua tay đỡ trán, không còn cách nào phân chia lại chỗ ngồi, đi thẳng vào chủ đề lấp liếm cho qua:” Thưa các vị lãnh đạo, các đồng nghiệp đơn vị anh xem ... Vụ án này phát sinh từ xã Dương Đầu Nhai, ba nghi phạm bị bắt sớm nhất cũng ở đó. Thế này, tổng thuật vụ án đã có trong tay mọi người, mọi người có gì nghi vấn cứ trực tiếp hỏi, chúng ta dùng phương thức vấn đáp tiền hành giao lưu, thời gian là 45 phút.”
“ Đội trưởng Thiệu, tôi là người của chi đội hình sự Đại Đồng, vụ án tương tự cũng nhiều lần phát sinh ở thành phố chúng tôi, chúng tôi là nơi đầu tiên đưa vụ án này lên cuộc họp của tỉnh. Đại đa số xảy ra ở vùng xa xôi, báo án chậm trễ, tới nơi đã muộn, không thể lấy chứng cứ, nhưng trong vụ án này, các anh căn cứ vào phân tích phân trâu, có chỗ dựa nào không?” Vị đội trưởng của hình cảnh Đại Đồng đứng lên, thành phố bọn họ là một trong những nơi thiệt hại nặng nề bởi đám trộm trâu này, thái độ hết sức nghiêm túc:
Câu hỏi này trong dự liệu, Thiệu Vạn Qua đang định trả lời, Dư Tội cầm lấy micro đưa Đổng Thiều Quân: “ Này Thiều Quân, người ta chất vấn chuyên môn của anh đấy, anh trả lời đi.”
Rồi, đội trưởng Thiệu thộn mặt, phía dưới người cười, người chuyển sang chướng mắt khó chịu, một lần thì coi là lúng túng hoặc còn trẻ thiếu kinh nghiệm, không hiểu chuyện, hai ba lần thì là thiếu giáo dưỡng rồi.
Đổng Thiều Quân vào thế cưỡi hổ, thấy đội trường gật đầu, ngượng ngùng đi lên giới thiệu chuyên ngành của mình, sau đó giải thích căn cứ vào phân tìm được trên đường, lấy ra thứ dạ dày chưa tiêu hóa hết, so sánh trâu nuôi, cuối cùng xác định được tuyến đường trộm trâu của nghi phạm ... Lời giải thích này tương đối có sức thuyết phục, đồng nghiệp không khỏi nhìn chàng trai có chuyên môn hiếm có bằng con mắt khác, không ít người ghé tai nhau thì thầm, có vẻ phát hiện ra được một hướng phá án mới bằng chuyên môn đặc biệt của chàng trai này.
Tiếng vỗ tay khen ngợi rất nhiệt tình, Đổng Thiều Quân tự hào về chỗ, lập tức có một đồng nghiệp đứng lên: “ Đội trưởng Thiệu, tôi ở chi đội hình sự Lâm Phần, tôi đã đọc rất kỹ vụ án này, việc cảnh sát xã Dương Đầu Nhai mai phục bắt nghi phạm, tôi có một nghi vấn. Làm sao các anh biết chính xác thời gian địa điểm gây án để bắt cả người lẫn tang vật.”
Đây là câu đố trong vụ án này tới giờ vẫn còn mơ hồ, dù Hứa Bình Thu cũng đưa ra vài giả thiết, song còn có chỗ chưa khớp lắm, nên chú ý lắng nghe.
“ Chuyện này tới giờ tôi còn chưa rõ rốt cuộc đồn công an xã Dương Đầu Nhai dùng cách gì phán đoán chuẩn xác như vậy, điểm này xin mời đồn trưởng Dư trả lời.” Thiệu Vạn Qua mỉm cười nói:
Được, cái này là việc mà Dư Tội đắc ý nhất, y chưa từng tiết lộ cho ai biết, kéo micro tới gần, hưng phấn nói:” Mọi người biết tôi làm thế nào không? … Đoán đấy.”
Hả? Đoán? Đùa đấy à? Toàn bộ im phăng phắc, lời này ai mà tin.
Dư Tội chưa chú ý phản ứng khác thường phía dưới, hồi tưởng lại, tặc lưỡi: “ Khi đó tôi suy nghĩ rất lâu, cho nên đoán ra thời gian và phương thức của bọn chúng, đoán phát chuẩn ngay.”
Hứa Bình Thu nhắm mắt lắc đầu, ông ta không còn hi vọng gì nữa, thành trò cười không thể tránh được, không để ý tiếng cười vang lên bốn phía, quay sang nhìn Vương Thiếu Phong nhếch môi cười đắc ý, ông ta đứng dậy, lặng lẽ bỏ đi, không đành lòng nhìn Dư Tội bị biến thành thằng hề, tránh là hơn.
Chưa đi thì người hỏi cười nhạo:” Đồn trưởng Dư, nếu là đoán, lúc khác chúng tôi phải thỉnh giáo anh rồi, thành phố chúng tôi có nhiều án treo lắm, cảm phiền anh tới đoán hộ ai là hung thủ nhé.”