“ Nói thật, tôi cũng chịu luôn, kinh nghiệm sống của tôi không đủ, kinh nghiệm với nữ nhân ít ỏi, may mà có bác Mã giúp đỡ mới nhìn ra chân tướng …. vâng, chính là chuyên gia trộm cắp Mã Thu Lâm đang ngồi kia ...” Dư Tội chỉ về phía Mã Thu Lâm ngồi dưới:
Đón nhận rất nhiều ánh mắt quái dị cố nén cười, cái mặt già Mã Thu Lâm đỏ rực, thật hối hận không đi cho sớm, cái thằng nhãi đó lúc này nhắc tới mình, chẳng hóa mình có có kinh nghiệm nữ nhân phong phú à?
Đồng chí Mã Thu Lâm cả đời thanh bạch, ai ngờ cuối đời có scandal tình ái như thế.
“ Chính nhờ bác ấy dọc đường dẫn dắt suy nghĩ, gợi mở cho tôi, bảo tôi dùng tư duy của người thường suy đoán hành vi nghi phạm, cho dù là một tên biến thái cũng cho rằng hành vi của mình là bình thường. Thế là tôi dùng tư duy bình thường nhập tâm vào Lý Hoành Quan, vào thập niên 80, ông ấy cùng một bạn học nữ được phân phối tới mục trường, tình cảm hai người phát triển nhanh chóng, nữ chưa kết hôn đã có thai, thời đại đó chắc nhiều tiền bối ở đây hiểu, đó là vấn đề nghiêm trọng, không chịu nổi dư luận đả kích, bên nữ phải về nguyên quán. Lý Hoành Quan gần như buông thả, kiếm bừa một nữ công nhân kết hôn, sinh con.”
“ Nghi phạm của chúng ta ở lĩnh vực chuyên môn vô cùng ưu tú, giống với đại đa số người có tài không gặp thời, ông ta bất mãn với hiện trạng, thế nên tham gia vào làn sóng nam hạ năm đó. Quãng thời gian này lý lịch của ông ta trống, tôi chắc rằng ông ta phải qua vô vàn gian khổ, nếu không đã chẳng tham gia vào tổ chức đa cấp rồi dẫn tới đi tù.”
“ Chuyện đi tù này đã phá bỏ rào cản đạo đức của ông ấy, đã tài không gặp thời còn có kết quả bi kịch, ông ta càng thêm bất mãn hận đời, chống đối xã hội. Cho nên mới có chuyện quay về tỉnh, cùng kẻ cầm đầu tổ chức đa cấp là Hạ Danh Quý, bắt đầu lập kế hoạch trộm trâu quy mô.”
“ Vụ án không cần nói nhiều nữa, mọi người đều hiểu, lại nói nghi phạm, giờ mỗi tháng ông ta thu nhập tới mười mấy vạn ... Ở trường chúng tôi có học tâm lý tội phạm, như Marx đã nói, có tiền mới tới giai đoạn nhu cầu tâm lý .... “
Bên dưới nhiều người chưa kịp phản ứng, An Gia Lộ nghe là biết hỏng rồi, Dư Tội hễ cứ trích dẫn danh nhân là là nói bậy, lòng sốt ruột nghiến răng nói nhỏ " không phải Marx mà là Abraham Maslow"
Lời cô tuy không tới nơi, may có người khác cũng bác học đá Dư Tội một cái gà bài cho, Dư Tội vội sửa lời: “ À, không phải Marx mà là Maslow, nói chung là các ông ấy đều nói mấy điều tương tự ... Tiếp tục, chúng ta cùng nghĩ xem, một người có tiền thì làm gì để thỏa mãn hai mấy năm bất đắc chí.”
An Gia Lộ cùng Âu Yến Tử ghé tai thì thầm bàn tán, thi thoảng lại bắt gặp Dư Tội nhìn về phía mình, tai chợt nong nóng, bình thường không nghĩ gì, nhưng đang thảo luận chủ đề này, khó tránh khỏi liên tưởng. Ở bên cạnh hai cô là Lý Dật Phong hết sức ân cần, đoán chừng đang tìm nhu cầu thỏa mãn thẩm mỹ từ hai nữ cảnh sát xinh đẹp.
“ Sau khi ông ta có tiền cưới Trương Tuyết Liên, sống như tiểu thị dân bình thường hơn một năm, tôi cho rằng điều này phản ánh ông ấy bất mãn với hôn nhân, khao khát có gia đình ấm áp, cho nên cưới nữ nhân tư sắc hết sức bình thường, song ôn nhu chiều chồng. Tiếp sau đó nữa gặp hồng nhan tri kỷ ở Trường An, hai người nhanh chóng phát triển thành quan hệ chung sống bất hợp pháp ... Rồi qua mạng gặp nữ sinh tìm người bao ... Người thường hẳn chỉ trích ông ta bại hoại đạo đức, nhưng có phải không? Đối với mỗi một nữ nhân đó, ông ta đều bỏ ra chân tình, đều có trách nhiệm với họ, khối người chỉ có một vợ chẳng làm được, vậy mâu thuẫn này làm sao phản ánh trên cùng một người?” Dư Tội di chuột trên màn hình, lật lượt mở ra một loạt bức ảnh:” Nếu bỏ đi bọn họ là những nữ nhân khác nhau, nếu đơn thuần chỉ là câu chuyện về đôi nam nữ bình thường, ghép lại chúng ta sẽ có câu chuyện mỹ lệ, mọi người xem …”
“ Bên hồ trầm tư, chợp mắt dưới tán cây, nắm tay nhau ở lan can trên cao, giống đôi tình lữ say trong ái tình, hưởng thụ cuộc sống. Có lãng mạng của mối tình học sinh, có sự tâm giao tri kỷ, có ấm áp cuộc sống gia đình, nếu không phải là bốn người mà là một nam một nữ, đây chính là câu chuyện tình yêu lý tưởng rồi, vì sao ông ta làm thế, ông ta theo đuổi cái gì?”
Lối suy nghĩ này độc đáo, quả thực không ai nghĩ tới ghép những nữ nhân kia lại làm một, song đều có thể cảm nhận được lãng mạn, êm đều trong những bức ảnh, nếu nói đó là nam nữ quan hệ bất chính, ai tin.
“ Ai có thể trả lời tôi không? Là động cơ tâm lý nào khiến ông ta làm thế?”
Có người giơ tay, Dư Tội nhận ra, chính là khoa trưởng Sử Thanh Hoài từng theo Hứa Bình Thu tới trường cảnh sát để tuyển tinh anh.
Sử Thanh Hoài đứng dậy:” Tôi xin thêu hoa trên gấm nhé, sự phát triển tình cảm méo mó này là do tổn thương tâm lý gây ra, nếu tìm ra nguyên nhân sẽ tìm ra manh mối, tôi mạnh dạn đoán, chính là bạn học nữ cùng ông ta tới mục trường, người có mối tình dang dở với ông ta.”
“ Cám ơn khoa trưởng Sử, đây chính là đáp án, Lý Hoành Quan sống ở nơi mối tình đầu Tạ Vạn Hà của ông ta cư ngụ, nông trường Hồng Điền trấn Lạc Cơ tỉnh Hải Nam. Khi chúng tôi chạy quá nửa đất nước tìm tới thì biết ông ta lấy tên Lê Đại Ẩn, sống nơi này đã mười mấy năm, cho tới khi Tạ Vạn Hà qua đời. Ông ta là người si tình, ba nữ nhân trong mắt ông ta, kỳ thực đều là một hóa thân của Tạ Vãn Hà, cho nên tìm kiếm lại hạnh phúc lý tưởng kia cho tới khi bị bắt.” Tiếng thở dài của Dư Tội truyền qua loa phóng thanh:
Sử Thanh Hoài dẫn đầu vỗ tay cho câu chuyện đặc sắc, tiếng vỗ tay cứ thế nối nhau mãi không dứt ....
Khi Mã Thu Lâm rời khỏi cổng sở công an tỉnh vẫn còn nghe thấy tiếng vỗ tay từ phong phòng hội nghị truyền ra, mắt hơi khép lại, mặt mang nụ cười nhẹ, như hồi tưởng lại mình từng đứng trên vũ đài đó, chắp tay sau lưng lững thững rời đi.
Cảnh vệ nhìn thấy kính lễ, thân thiết hỏi:” Bác Mã, sao lại đi giờ này, buổi chiều còn có tiệc mà, bác không tham dự sao?”
“ Cậu ... Là ai nhỉ?” Mã Thu Lâm đứng lại nhìn chàng trai trẻ, tìm kiếm trong ký ức không ra đặc trưng phù hợp:
“ Tôi vốn ở chi đội trị an, bác từng tới giúp chúng tôi phá vụ án đột nhập lấy trộm, khi đó tôi còn lái xe chở bác về mấy lần.”
“ Ồ, ha ha ha, xem trí nhớ của tôi này, già rồi, thực sự không nhớ nhiều nữa.” Mã Thu Lâm ngại ngùng nói:
“ Bác gặp nhiều lãnh đạo như thế, không nhờ cũng là bình thường mà.” Chàng trai cười hì hì:
Mã Thu Lâm bước qua gờ chắn ở cổng, chàng trai đưa tay ra đỡ, làm ông biến sắc mặt, có điều nhanh chóng bình thường lại, cười tạm biệt chàng cảnh vệ.
Ôi không chịu già cũng không được nữa rồi.
Cho dù ông ta biết rồi sẽ có một ngày mình phải rời bỏ sự nghiệp đã phấn đấu cả đời, nhưng tới ngày trở vè cuộc sống thường, vẫn không thể bỏ được sự quyến luyến kia, cho nên mới hết lần này tới lần khác quay lại.
Song lần này ông thực sự quyết tâm rồi, vì ông nhận ra mình thực sự đã già, truy bắt Lý Hoành Quan với ông chỉ là chuyến du lịch, mấy chàng trai rất chăm sóc, chẳng qua di chuyển nhiều một chút, vậy mà cái giá là trở về nằm viện gần nửa tháng bị vợ già cằn nhắn suốt.
Có lẽ vì tác động cuộc đời ở ẩn của Lý Hoành Quan, hoặc có lẽ chính vì hôm nay tìm thấy được truyền thừa mới, Mã Thu Lâm đã có quyết định dứt khoát.
Giờ yên tâm nghỉ ngơi rồi.