Kế hoạch hôm nay của Mã Thu Lâm rất đơn giản, quyết định là làm ngay, ông về cục công an thành phố, tới văn phòng, dọn dẹp sạch sẽ, lấy báo cáo nghỉ hưu để trong ngăn kéo rất lâu ra, lấy chìa khóa giao cho người phòng nhân sự.
Sau đó ông về nhà, thay bộ cảnh phục làm toàn thân ông không thoải mái, mặc vào trang phục bình thường nhẹ nhàng hơn, giống những ông già khác trong tiểu khu, chắp tay sau lưng lững thững đi bộ hai km, lên xe bus, đi mấy trạm, tới trường học câm điếc ở đường Trường Trì.
Thời tiết đầu xuân, vẫn còn lành lạnh, cành cây bên đường đã nhú chồi non, gió nhè nhẹ không còn như muốn cát da nữa, ngẩng đầu lên thấy bầu trời tự do. Thế giới không tiếng động này khiến Mã Thu Lâm bình an, ông ta đứng ngoài hàng rào nhìn vào, mặt bình tĩnh, thi thoảng nở nụ cười.
Nhìn thấy rồi, một đám trẻ con từ trong phòng học ào ào chạy ra, xếp hàng chỉnh tể tập thể dục, lóng ngóng, nghịch ngợm, ngượng ngùng, nam nam nữ nữ, giáo viên hướng dẫn đang dùng kiếu hiệu tay giải thích cho bọn nhỏ, mặc dù là thế giới không tiếng động, tràn ngập vui tươi.
Một cô giáo trẻ hết sức xinh đẹp đứng trong sân chú ý tới sự xuất hiện của ông già, chạy tới hỏi:” Chú Mã sao chú lại tới đây.”
Người biết thân thế cô gái này không nhiều, Mã Thu Lâm là một trong số đó: “ Rảnh rỗi không có gì làm, Tuệ Tuệ, có quen không?”
“ Rất tốt ạ.” Sở Tuệ Tiệp mỉm cười, cô mất rất nhiều thời gian mới thoát ra khỏi cuộc sống u ám cũ:
“ Thiệt thòi cho cháu quá, chuyển biên chế chính thức hơi khó, cháu thực sự muốn ở lại đây, chú sẽ nghĩ cách. Trường này thuộc viện phúc lợi, mà viện phúc lợi trước kia thuộc hệ thống công an, sau tuy tách ra quản lý riêng rồi vẫn còn nhiều quan hệ lắm.”
“ Không cần đâu ạ, chú Mã, cháu có bằng cấp mà, nếu không muốn, cháu có thể tự tìm việc làm.” Sở Tuệ Tiệp vừa nói vừa theo thói quen ra hiệu bằng tay, vì không từ chối được nhiệt tình của Mã Thu Lâm mới tới dạy thử, không ngờ thích công tác này:” Chú Mã, thực sự không có chuyện gì chứ?”
Mã Thu Lâm xua tay:” Chuyện gì được chứ, chỉ là hôm nay chú nộp đơn nghỉ hưu rồi.”
“ Ồ, vậy là có thể nghỉ ngơi rồi.” Sở Tuệ Tiệp cao hứng thay ông:
“ Cái này khó nói lắm, chú đang tìm công việc mới.”
“ Cấp bậc của chú không thấp, đãi ngộ với lương hưu đều tốt, sao còn phải tìm việc?”
Mã Thu Lâm cười khà khà:” Số khổ, không ngồi yên được, nghỉ ngơi khó chịu lắm, chú thử nhiều lần rồi.”
“ Vậy chú định làm việc gì? Chú đánh tiếng một cái thì khối đơn vị tranh giành chú.”
“ Tiểu học Hồng Tinh, phụ đạo viên ngoại khóa, an toàn và pháp luật, nghĩa vụ.” Mã Thu Lâm ưỡn ngực lên vỗ nhẹ:
“ Oa, vậy cháu nên chúc mừng chú.” Sở Tuệ Tiệp nhìn người cảnh sát già, cô thấy ông không hề nói đùa, vẻ mặt như đứa bé có được món đồ chơi yêu thích vậy, làm cô cũng buồn cười:” Vậy lúc rảnh chú tới đây giúp nhé, dù sao chú cũng không cần tiền lương.”
“ Ừ, được, chú hiểu chút thủ ngữ, bọn nhóc này là quần thể yếu thế, từng có tập đoàn tội phạm lợi dụng khiếm khuyết bẩm sinh của chúng, phải tiến hành giáo dục phổ biến pháp luật, vô cùng quan trọng.” Mã Thu Lâm cứ như sợ Sở Tuệ Tiệp không hiểu, nói rất nghiêm túc:
Nghiêm túc như thế đi tìm công tác mệt nhọc lại chẳng được gì, Sở Tuệ Tiệp lại bị ông già làm cười khúc khích, cô mời ông già tự nguyện này vào phòng hiệu trưởng. Nữ hiệu trưởng từng là cảnh sát, có lẽ kết quả không tệ, lát sau một già một trẻ vui vẻ đi ra.
Không về nhà, Sở Tuệ Tiệp dẫn nhân viên mới của trường đi làm quen trường học.
…… …..
Hội thảo dự định chỉ có 45 phút mà kéo dài hơn một tiếng, mức độ sôi nổi vượt quá dự kiến, vị phó đồn trưởng tới từ xã Dương Đầu Nhai thành tiêu điểm, cái vụ án chẳng hề có chút nguy hiểm nào, nhưng lại có rất nhiều vấn đề tồn tại, thứ thể chế, tới điều kiện khách quan, đến thủ phạm giảo hoạt, ai cũng biết rất khó phá, phá án bản thân nó khó thiếu thành phần trùng hợp, vận khí trong đó. Ở lĩnh vực này không có thần, không có tiên, một nửa dựa vào kiên trì nỗ lực, nửa dựa vào vận khí, Dư Tội được những hình cảnh ở đây thay đổi quan điểm, vì hai mấy ngày miệt mài chạy nửa đất nước truy đuổi tội phạm được sự đồng cảm, đồng thời thừa nhận, trình độ cái đồn công an này rất cao.
Trong nghề tuy có luận thuyết dùng phân tích tâm lý phá án, song đó là thứ chỉ tồn tại trên giấy, tìm được ví dụ trong thực tế muôn vàn khó khăn, không ngờ hôm nay chứng thực bới cái đồn công an ở vùng quê hẻo lánh, đặc biệt nghe toàn bộ quá trình phá án, nhìn ra được không có thành phần thổi phồng nào, khôn khỏi hổ thẹn.
Người khác xấu hổ, Dư Tội nhất định không khiếm tốn, ví thế cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí của anh cảnh sát xã làm đồng nghiệp vô cùng sâu sắc. Đến bữa cơm tối, đám đồng nghiệp lòng còn có chút không phục kéo tới, dùng chén lới chuốc rượu y, ai ngờ Dư Tội hôm nay như có thần trợ giúp, ai mời cũng uống, tửu lượng làm chấn kinh đám bợm nhậu.
“ Oa, sao không biết thằng này uống khỏe thế từ bao giờ?” Tôn Nghệ kinh ngạc, anh em uống rượu với nhau bao bữa, tửu lượng mỗi người ra sao thì tự biết:
Đổng Thiều Quân uống tới mặt đỏ gay thần bí nói:” Chuyện cậu chưa biết còn nhiều.”
“ Còn gì tôi chưa biết.”
Đổng Thiếu Quân không đáp, lúc này Dư Tội vừa đặt chén xuống, An Gia Lộ cùng Âu Yến Tử được mời tới bàn đại đội hai, An Gia Lộ đưa cho y cốc nước, quan tâm nói:” Đừng uống nữa.”
Cả đời chưa từng bao giờ có vinh dự như thế, huống hồ phát biểu song còn được cục trưởng Vương lên bắt tay khen ngợi, Dư Tội thực sự thở phào, y cũng nhờ Lạc Gia Long nghe ngóng rồi, tám phần đây chính là vị lãnh đạo lớn chướng mắt với mình, khiến mình bị đầy xuống xã hẻo lánh kia, giờ có vẻ lãnh đạo nguôi giận rồi, hoặc không thèm chấp tên cảnh sát nhỏ tẹo như y, coi như bỏ đi được tâm sự lớn, vì thế càng dương dương đắc ý: “ Không sao, mình đã uống được bao nhiêu đâu, xem xem mình có giống say không?”
“ Còn nói là không à.” An Gia Lộ lườm một cái, như giận như trách:
Giọng điệu đó làm tim Tôn Nghệ đập cái bộp, há hốc mồm, Đổng Thiều Quân đút ngay miếng thịt gà vào mồm hắn, nhỏ giọng nói:” Xem cờ không nói mới là quân tử.”
Tôn Nghệ làm quân tử thật, có điều thương hại nhìn Giải Băng ngồi cùng bàn với đội trưởng Thiệu, bàn đó gồm cả phó cục trưởng Miêu, chi đội trưởng, toàn là lãnh đạo, đâu như chỗ bọn họ. Giải Băng tất nhiên là ngồi ngay ngắn, ăn nói văn nhã, xem với Dư Tội lưu manh lấc cấc, khác biệt như trời với đất.
Ông trời mù mắt rồi sao, An mỹ nữ lại đi thích cái thằng sâu hại à, Tôn Nghệ nhai cái cánh gà thịt ít xương nhiều, không nhịn được:” Ê, Bánh Nướng, sao tôi thấy, tôi thấy .. thấy ....”
Nói mãi không diễn đạt nổi, Đổng Thiều Quân phải nói hộ:” Có mùi, đúng không?”
“ Đúng đúng, rất có mùi, làm sao có thể.”
“ Mọi chuyện đều có thể, xem đi ..”
Đổng Thiều Quân hất hàm, trong cảnh chén qua chén lại tưng bừng đó, có bóng người bận rộn, Cẩu thiếu gia chạy qua chạy lại, giúp mọi người thêm trà thêm nước, có điều chủ yếu là chiếu cố Âu Yến Tử, thi thoảng nói một câu làm mỹ nữ cười vừa xấu hổ, khiến cảnh sát quê hớn hở hồi lâu.
“ Thói đời ngày càng đi xuống.” Tôn Nghệ than một câu rồi cúi đầu ăn:
Không chỉ hai bọn họ, Âu Yến Tử là bạn thân của An Gia Lộ, càng nhìn ra nhiều điều khác thường. An Gia Lộ thời gian qua tâm tình cực tệ, thường xuyên nghỉ làm nhốt mình trong phòng, nguyên nhân không chịu nói, chỉ là nhìn biểu hiện hôm nay của An Gia Lộ là cô đoán ra rồi, chắc chắn vì Giải Băng. An Gia Lộ rất kiêu ngạo giữ ý, bình thường không thể nào tỏ ra thân thiết với một nam nhân như vậy, chỉ có một khả năng muốn khiêu khích Giải Băng, Giải Băng thì vờ như không thấy, chỉ có Dư Tội chẳng biết gì cười ngoạc miệng tiếp nhận sự quan tâm của mỹ nhân …
Nhưng mà kiếm ai cũng không nên là Dư Tội chứ, cậu ta không phải người có thể đùa được, nhỡ tưởng thật bám dính lấy thì sao? Nói không chừng chơi lửa bỏng tay, ôi chẳng biết chuyện này sẽ đi về đâu.