Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 442 - Q4 - Chương 112: Hùng Tâm Khó Già. (2)

Q4 - Chương 112: Hùng tâm khó già. (2) Q4 - Chương 112: Hùng tâm khó già. (2)

“ Đủ rồi, đủ rồi ... Anh Triệu, anh chớ góp vui nữa, tôi uống nhiều lắm rồi, không uống được nữa đâu … Ợ, cáo lỗi chút, tôi phải đi vệ sinh cái đã … ợ ….” Dư Tội liên tiếp bị chuốc rượu hết đợt này tới đợt khác, đám hình cảnh thời gian rảnh rỗi ngoài bài bạc thì chỉ có uống rượu, cho toàn là hạng hũ chìm, lại luân phiên công kích như thế, Dư Tội chịu sao thấu, mặt đỏ gay rồi, toàn thân sặc sụa mùi rượu, cố đẩy chén rượu của Triệu Ngang Xuyên đi, Triệu Ngang Xuyên không chịu, bảo y khinh mình uống của người khác, trừ mình ra, Dư Tội không tử chối được đành uống cạn, sau đó ợ liền mấy tiếng, ôm miệng chạy vèo mất.

Mọi người đều đoán, tên này khẳng định không chịu nổi cho nên chạy vào nhà vệ sinh nôn rồi, không ngờ Lý Dật Phong cũng chịu không thấu, ôm miệng loạng choạng chạy mất, làm mọi người cười ngặt ngoẽo.

Chuyện chưa xong, thì thầm với nhau, nhất định hôm nay phải khiến hai tên cảnh sát quê này gục tại trận mới thôi.

Nam nhân chuốc rượu nhau, An Gia Lộ muốn xen vào cũng không được, vì thế chỉ biết dậm chân lo lắng.

Lý Dật Phong uống tới đầu choáng mắt hoa, vừa vào tới nơi là cho tay móc học nôn lấy nôn để, nôn một hồi liền thoải mái hơn nhiều, vừa mới đứng dậy thì bẹt, một cuộn giấy vệ sinh ướt ném xuống, tên cảnh sát hiếu sự chạy sang, kéo cửa nhìn một cái, thất kinh:” Đồn trưởng, anh, cũng cũng tới tháng à?

“ Xéo.” Dư Tội giơ chân đá, vừa giơ chân lên thì người nghiêng đi, lảo đảo suýt ngã:

Lý Dật Phong ngửi thấy mùi rượu bốc ra từ đống khăn giấy, tức thì hiểu ra: “ Oa, đồn trưởng, anh uống rượu mà cũng giở trò bẩn à?”

“ Sáng nay uống còn chưa tỉnh, giờ uống nữa để vào viện à?” Dư Tội biết đám người kia chưa chịu tha cho mình vừa nói vừa đem khăn ăn sạch đút vào trong thắt lưng chuẩn bị đối phó với đợt chuốc rượu mới, bợp đầu Lý Dật Phong một cái:” Tuyệt chiêu, có chỉ thì cậu cũng không học được đâu.”

Lý Dật Phong biết đồn trưởng có đôi tay rất nhanh, giả vờ uống rồi đổ rượu đi dễ như không, chiêu này quả thật hắn không dám học, nếu để người ta phát hiện là hậu quả thê thảm ngay, ghen tỵ chỉ trích:” Đồn trưởng, uống rượu mà gian lận là loại vương bát đản.”

Dư Tội giơ chân cước luôn, Lý Dật Phong cười hí hì nhảy tránh, va phải một người vừa vào phòng vệ sinh, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt nghiêm túc, hắn định xin lỗi nhưng người kia đã hừ một tiếng tránh đi.

Lý Dật Phong biết vị tổ trưởng Giải này là người không thích đùa, nhanh chân chạy RA NGOÀI, ngoài kia có mỹ nữ Âu Yến Tử, tốn thời gian với hai tên nam nhân làm gì.

Đúng thế, chính là Giải Băng, Dư Tội tuy có tuyệt chiêu phòng thân, kỳ thực cũng uống kha khá, đầu óc váng vất rồi, chưa chú ý ra ngoài vặn vòi nước rửa mặt, hôm nay phát biểu ở hội thảo gì đó, quá nửa không nhớ nổi nữa rồi, có mà hiệu quả có vẻ tốt lắm, lần sau trước khi phải phát biểu cứ làm một chai, đang đắc ý nghĩ thì thấy cái mặt Giải Băng trong gương, lấy làm lạ:” Giải soái ca, sao thế?”

“ Có thể nói chuyện với cậu được không?” Giải Băng còn dùng giọng lạ hơn:

“ Anh đang nói đấy thôi.”

“ Tôi muốn đang xác định cậu có còn tỉnh táo không?”

Dư Tội xòe năm ngón tay ra đếm:” Năm ngón, vẫn tỉnh.”

“ Được, vậy tôi cám ơn cậu ở Dực Thành giúp tôi một tay, nếu không vụ án này tôi căn bản không đợi được tới phút cuối cùng, đừng nói là lập công.” Giải Băng nghiêm túc đưa tay ra:

Với tâm tư u ám của Dư Tội, nheo mắt nghĩ xem Giải Băng cám ơn thật hay là có ý đồ gì khác mới bắt tay:” Không cần khách khí, có quà cám ơn không?”

“ Cậu muốn gì chứ, hay là tôi cho cậu ít tiền?” Giải Băng mỉa mai:

“ Bỏ đi, đùa một câu cũng không được ... Đồ hẹp hòi, chuyện trẻ con thời trong trường mà cứ nhớ mãi.” Dư Tội phẩy tay, bọn họ là hai loại người hoàn toàn khác nhau, không hòa hợp được, định đi, nhưng Giải Băng chặn đường, khó chịu: “Sao nữa?”

“ Tôi có thể hỏi cậu một câu riêng tư không?”

“ Hỏi đi, không hỏi chắc anh không cho tôi đi rồi, hai nam nhân chặn nhau trong nhà vệ sinh còn ra thể loại gì.”

Giải Băng hít một hơi ổn định lại tâm thần:” Được, vậy tôi hỏi thẳng, cậu và An An là sao?”

“ Sao là sao?” Dư Tội ngẩn người:

“ Tôi hỏi quan hệ hai người phát triển tới mức độ nào rồi?”

“ Còn chưa kịp phát sinh quan hệ gì hết, coi anh hỏi kìa.” Dư Tội cực kỳ khó chịu, không ngờ là chuyện thối tha này, mẹ nó, Thử Tiêu nói linh tinh gì sao:

“ Cậu đừng hiểu lầm tôi không có ý đó.” Giải Băng tỏ ra rất lịch sự:

“ Không, chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả, tôi nói này Giải soái ca, trường chúng ta chín chín phần trăm nam sinh có ý đó với An An, tôi cũng thế, cơ mà nói thật, cái mặt tôi so với anh thì quá thiếu sức cạnh tranh rồi.”

“ Kỳ thực chúng tôi đã chia tay rồi, hoặc có thể nói, tôi và cô ấy chưa bao giờ phát triển thành mối quan hệ đó, cho dù tôi rất cố gắng, cuối cùng vẫn thiếu chút gì đó ... Giờ thậm chí còn xa cách hơn.” Giải Băng nắm chặt tay khiềm chế cảm xúc, nhìn thẳng vào Dư Tội:” Tôi hi vọng ... Cậu đừng làm tổn thương cô ấy.”

“ Khoan khoan.” Dư Tội cảm giác mình chưa tỉnh rượu hay sao đó, tên mặt trắng này nói gì vậy: “ Tổn thương thế nào, nếu cô ấy bày tỏ với tôi, tôi từ chối thì có tính là làm tổn thương cô ấy không?”

“ Loại khả năng đó không bao giờ xảy ra đâu.” Giải Băng thực sự nhìn không ra chút ưu điểm nào của Dư Tội: “ Cô ấy rất đơn thuần lương thiện, còn cậu thì quá rắc rối gian xảo, cô ấy là công chúa luôn sống trong thế giới cổ tích của mình, còn cậu luồn lách trong ngóc ngách u ám ...tôi thực sự không hiểu sao cô ấy lại tán thưởng cậu, nhưng bản thân sự xuất hiện của cậu trong cuộc sống của cô ấy là một sự tồn thương rồi.”

Câu này tức thì làm Dư Tội sầm mặt, không khác gì nói mình ngay cả tư cách tồn tại trước mặt An Gia Lộ cũng không có: “ Liên quan chó gì tới anh?”

“ Cậu có loại thái độ này không làm tôi bất ngờ, tôi cũng biết cậu là kẻ không từ thủ đoạn, cậu căn bản không biết tôn trọng cái gì cả, cho dù sau này cậu có tới được với cô ấy, cậu cũng không trân trọng, đó chưa phải là loại tổn thương à?” Giải Băng nói xong quay người đi, cho dù với người mà hắn căm ghét cũng giữ thái độ lịch sự, không nói một câu tục tĩu, cho dù lông ngực chất đầy thứ gì đó vô cùng khó chịu:” À quên nói với cậu, cô ấy thích sạch sẽ, cậu có đươc sự tôn trọng của cô ấy thì dễ, để cô ấy tiếp nhận cậu thì khó lắm.”

Dư Tội nhíu mày nhìn Giải Băng, chợt giật mình nhớ ra phản ứng của An Gia Lộ khi hai người ở bên nhau, đúng rồi, chẳng trách cảm giác cô ấy thiếu tự nhiên.

Thích sạch là gì? Là loại theo đuổi gần như ám ảnh với sự sạch sẽ, không thích tiếp xúc gần gũi với người khác, rốt cuộc tới mức độ nào thì Dư Tội không rõ, song không khỏi suy đoán tâm thái của Giải Băng, tên này chắc chắn không đạt được nên mới buông tay ... Nói thế, chẳng phải mình có cơ hội rồi à?

Vừa nghĩ tới đó ợ một hơi rượu, mặt nóng rực, trong hai mắt đã mơ hồ như nhìn thấy ai mặc cảnh phục cũng thành Lâm Vũ Tịnh, lắc mạnh đầu nhìn lại, vẫn thế.

Hết thuốc chữa mất rồi, cứ mỗi lúc có chút lòng hươu dạ vượn lại nhớ tới Lâm Vũ Tịnh, thế là trong lòng thấp tha thấp thỏm tựa như chột dạ. Khi quay về chỗ ngồi, vừa nhìn An Gia Lộ nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn vừa cùng đám anh em đại đội hai tán gẫu, lại bị chuốc rượu lần nữa, cơ mà lần này chả hiểu sao cứ uống, quên cả tuyệt chiêu phòng thân, uống tới xỉu tại trận.

Bình Luận (0)
Comment