Ba tháng sau.
Cho dù là thần thoại hay là trò cười ở hội nghị nghiên cứu thảo luận đó thì thời gian trôi đi, nó cũng chẳng còn sức nóng nào nữa, dù sao Dư Tội ở nơi sơn cùng thủy tận, cách thành phố quá xa, không xuất hiện làm người ta nhanh chóng lãng quên. Lúc này đại đội hai ở đường Kính Tông truyền tới một tin tức làm loạn cuộc sống đều đặn của Dư Tội, tin tức hết sức bất ngờ: Trương Mãnh sắp đi rồi.
Chẳng có một chút dấu hiệu báo trước nào, trong đội xôn xao bàn tán tên này tán tỉnh được một nữ thổ hào, chỉ có Đổng Thiều Quân là hiểu chuyện gì xảy ra, hắn cứ như làm sai chuyện gì vậy, một mực giữ im lặng.
Sáng ngày hôm đó, văn phòng đội trưởng, Thiệu Vạn Qua ngồi không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trương Mãnh đứng trước mặt, ánh mắt đó giống chất vấn, giống nghi hoặc, cũng giống nuối tiếc, còn Trương Mãnh không dám nhìn vào mắt hắn.
Trương Mãnh đặt lệnh điều động lên bàn.
Phù hiệu, còng tay, từng thừ từng thứ một chầm chậm cởi xuống, cứ như mỗi thứ đều nặng ngàn cân, hắn gian nan để trước mặt đội trưởng, cho tới giờ hắn vẫn do dự, cảm giác như đó là những thứ quý giá nhất trên người mình đang bị tước bỏ một cách máu me, mỗi thứ đều khiến hắn không nỡ, đều khiến hắn nhìn hồi lâu.
Thiệu Vạn Qua không biết thầm thở dài bao liêu lần, làm sao không tiếc cho được, chàng trai này đã ba mươi lần tham gia nhiệm vụ truy bắt, trong mắt hắn đã có thể độc lập chấp hành nhiệm vụ, đây cũng là chàng trai ghét ác như thù, vì bắt nghi phạm không ngại gặp rắc rối. Hắn biết tương lai đây sẽ là chiến sĩ cốt cán của lực lượng cảnh sát, nhưng giờ sắp đi rồi. Một lệnh điều động không chút dấu hiệu nào của cục công an thành phố, mãnh tướng do đại đội bỏ công bồi dưỡng, điều tới cục tư pháp ngồi bàn giấy.
Không biết ánh mắt cương nghị kia mất bao lâu sẽ trở nên lãnh đạm, vóc dáng gọn gàng sẽ thành béo phì bụng phệ, cơ bắp rắn chắc sẽ chạy xệ nhão nhoét, thành một viên quan liêu ai nhìn cũng chướng mắt, chắc không mất nhiều thời gian đâu.
Quá nhanh, Thiệu Vạn Qua cũng nghe nói hắn kiếm được hôn sự tốt, một bước lên thiên đường, muốn giữ, nhưng nói ra một câu lạnh băng:” Nghĩ kỹ rồi chứ, thực sự muốn đi?”
Trương Mãnh nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp như hoa, như tình như nước, so với một bên là thứ công việc không biết bao lần bị kiểm điểm đình chỉ, khiến hắn bất mãn bất lực, hít sâu một hơi:” Nghĩ kỹ rồi, tôi muốn đi, đội trưởng, anh mắng tôi đi, tôi là đào binh.”
“ Cậu đúng là tên đào binh, nhưng vì nữ nhân làm đào binh thì quá nửa đại đội hai cũng sẽ làm như thế. Cảnh sát cũng là người mà, cũng có thất tình lục dục, đó là xiềng xích mà chúng ta không gỡ bỏ được, tôi chỉ không ngờ, người đầu tiên đi lại là cậu.” Thiệu Vạn Qua thở hắt ra một hơi:
“ Xin lỗi đội trưởng, tôi ...” Trương Mãnh vụng về không biểu đạt hết được ý nghĩ của mình:
“ Có gì mà phải xin lỗi chứ, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, có được thì ắt có mất, hi vọng cô ấy là bến đỗ yên bình của cậu.” Thiệu Vạn Qua kỳ tên lên giấy điều động rồi lại trả cho Trương Mãnh:
Trương Mãnh đứng ngây đơ rất lâu, không nghĩ đơn giản như vậy, kính lễ, nhận lấy giấy, chạy đi như trốn.
“ Trương Mãnh, cậu đi thật à?” Chu Văn Quyên như đứng trước cửa đợi hắn:
Hắn cúi gằm mặt mà chạy.
“ Súc Sinh, cậu đi thật sao?” Hùng Kiếm Phi chặn ở hành lang, mắt trợn tròn như Trương Phi, Trương Mãnh không né được, dùng súc húc hắn cướp đường chạy, đằng sau là tiếng chửi bới om xòm: “ Thằng vương bản đản hèn nhát, thằng đào binh … thằng hèn.”
“ Trương Mãnh ...”
Lại có người gọi, không rõ là ai, Trương Mãnh không có mặt mũi nào quay đầu lại, hắn chạy, chạy miết, lòng chỉ có một mảnh hỗn loạn, chạy tới bên chiếc xe đã đợi ở trong ngõ đợi rất lâu.
Xoay người lên xe, tình cờ nhìn thấy đám anh em đứng ở cổng nhìn ra, đều là những gương mặt thân thuộc hơn cả người nhà, làm hắn như tới lúc huấn luyện mồ hôi vã như tắm, lúc truy đuổi tội phạm quên ăn quên ngủ, những lúc cùng nhau uống say bất tỉnh nhân sự.
Lòng như dao cắt, Trương Mãnh gục đầu xuống, che đi những giọt nước mắt.
Xe đi rồi, lái xe là một nữ nhân, Đổng Thiều Quân nhận ra lái xe là Lệ Giai Viện.
Còn xe là chiếc Land Rover biển 8188.
Giữa mùa hè oi ả, cùng ngày, cùng thành phố, khắp nơi xảy ra những câu chuyện khác nhau, vui buồn khác nhau.
Đại đội hai lại mất một cảnh sát, Hứa Bình Thu biết tin vẫn thở dài như mọi khi, nghề nghiệp cao quý cũng không đấu lại được cơm áo gạo tiền. Đại đa số đội viên đều rời đi vì vấn đề cuộc sống, hơn nữa áp lực công tác ở nơi đó cũng thực sự rất lớn, số vụ án tiếp xúc mỗi năm nhiều hơn đồn công an xử lý cả đời, mỗi người đều đã phải hi sinh rất lớn, nên họ đi, dù là ông ta hay Thiệu Vạn Qua cũng không trách móc gì.
Chỉ có nuối tiếc.
“ Xử trưởng, đi đâu đây?” Lái xe hỏi:
Hết giờ làm rồi, Hứa Bình Thu lên xe nhưng không nói về nhà, xe cứ đi, tới đường Ngũ Nhất bị lái xe gọi, ông mới giật mình tỉnh lại:” À, tới nơi này.”
Tới nơi này? Lái xe hoang mang, trong mắt người ngoài thì đây là vị đại xử trưởng, tổng đội trưởng hình cảnh toàn tỉnh, uy danh hiển hách, nhưng hắn biết, ông già này lên cơn thần kinh rất nhiều. Xe dừng lại bên đường, Hứa Bình Thu xuống xe, xua tay cho lái xe đi trước.
Xe đi rồi, Hứa Bình Thu ngơ ngác nhìn cảnh như lạ như quen, đường phố tấp nập người xe qua lại, nhà cao tầng đua nhau vươn thật cao, hàng quán đã bật đèn, gió sông Phần ùa tới đang đẩy lui cái nóng. Ông ta vỗ trán, đang nghĩ cái gì nhỉ, tuổi ngày càng nhiều, chuyện rất nhiều năm trước thì nhớ từng chi tiết, chuyện vừa rồi lại quên, đây là dấu hiệu tuổi già sao?
À phải, là vấn đề chảy máu đội viên của đại đội hai, à, Trương Mãnh đi rồi, ông ta không ngạc nhiên vì chuyện thằng bé này kiếm được tiểu thư nhà giàu, mà là cục trưởng Vương Thiếu Phong đích thân gọi điện an bài, từ cục công an sang cục tư pháp không khó, nhưng lại vì cảnh sát nhỏ mà tự mình làm thì quái lạ. Hứa Bình Thu nghĩ mãi không ra đầu đuôi, vì thế không nghĩ nữa, đi trên vỉa hè, tới tường ngoài đơn vị không rõ tên, theo thói quen lấy thuốc lá ra hút.
Đây là thói quen nhiều năm của ông ta, nấp vào chỗ khuất quan sát xung quanh, ông ta dùng chi tiết nhỏ này tuyển ra được vô số đội viên ưu tú, bởi chỉ có những lúc vô tình mới phát ảnh đúng tâm thái của một người.
Một đám nhóc đi học về, bảy tám đứa, à không phải đi học về, chúng lấm lét đi sát tường, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, thi thoảng nhanh như cắt lao tới chỗ khuất nào đó nhìn ngó vẫy vẫy đứa khác, hệt mấy phim điệp viên ...
Chắc là chuẩn bị đi đánh nhau đấy, Hứa Bình Thu bật cười, ông ta lại nhớ tới hơn một năm trước, có đám sâu hại cũng trong đêm truy đuổi vượt trường ...
Mỉm cười, ai ngờ trong đám sâu hại đó có người dùng một năm bước lên diễn đàn hình sự cao nhất trong tỉnh? Dư uy vụ án trộm trâu tới giờ vẫn chưa hết, địa phương vẫn đang xử lý vụ án tồn động nhiều năm, các đơn vị hình sự thông qua ông ta muốn có tài liệu chi tiết nhất, còn có cả khoa trưởng Sử Hoài Thanh của ban nghiên cứu tâm lý học tội phạm đang lấy vụ án này làm ví dụ thực tiễn làm đề tài nghiên cứu, nghe nói nhiều lần liên lạc, song vị đồn trưởng "bận rộn" kia đều không có mặt, làm khoa trưởng Sử cứ than cơ sở thật vất vả.
Tên đó tuyệt đối không bận rộn gì hết, Hứa Bình Thu khẳng định trăm phần trăm, nhưng cấp bậc và hoàn cảnh khác biệt quá lớn, ông ta không thể đi tìm hiểu thế giới dưới quê, song chắc là đặc sắc lắm, hoặc là có lợi ích để kiếm chác, nếu không làm gì có chuyện y vui quên lối về như thế …