Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 444 - Q4 - Chương 114: Cuộc Đời Chìm Nổi. (2)

Q4 - Chương 114: Cuộc đời chìm nổi. (2) Q4 - Chương 114: Cuộc đời chìm nổi. (2)

“ Một hai, một hai, một hai, trước sau thẳng hàng.”

“ Một hai, một hai, một hai, an toàn hàng đầu.”

Tiếng hô đồng thanh của trẻ con nghe sao mà dễ chịu như thế, chỉ thấy một ông già mặc đồng phục hỗ trợ giao thông, tay giơ cao lá cờ nhỏ dẫn một đám học sinh tiểu học từ trong trường đi ra, thi thoảng quay đầu nhìn đám trẻ con vừa hô khẩu hiệu lộn xộn vừa cười đùa. Đội ngũ dừng lại ở đầu đường, ông già đứng lại giảng giải điều cần chú ý, sau đó vẫy cờ vàng dẫn đội qua đường.

Hàng xe dài dừng lại trước đội ngũ nhỏ, giống như một buổi lễ trang trọng, không ít chủ xe thò đầu ra ngoài vẫy tay chào, bọn trẻ con cũng vẫy bàn tay nhỏ, cười tươi đáp lại. Đội ngũ qua đường, bọn trẻ con nhào vào lòng cha mẹ.

“ Tạm biệt ông Mã.”

“ Tạm biệt ông cảnh sát.”

“ Ông Mã, qua đường cẩn thận nhé.”

Mã Thu Lâm cười khà khà vẫy tay, tạm biệt từng đứa bé, cho tới khi giao cô bé cuối cùng vào tay mẹ, cô bé chu môi phụng phịu chưa chịu đi, Mã Thu Lâm không biết hứa hẹn cái gì cô bé mới vui vẻ vẫy tay theo mẹ về.

“ Chú Mã, chú lại đi xe bus về à?” Chủ nhiệm lớp hỏi, là cô nương trẻ, vị cảnh sát về hưu này tới trường làm việc nghĩ vụ mấy tháng rồi, danh tiếng rất tốt, đến bọn nhóc sáu tuổi cũng thích ông:

“ À, chắc hôm nay có người mời tôi ăn cơm rồi, cô giáo Ngô, cô về đi.” Mã Thu Lâm đã nhìn thấy Hứa Bình Thu nấp ở sau thân cây:

Đợi khi cô giáo Ngô rời đi, Hứa Bình Thu mới đi ra, tặc lưỡi liên hồi:” Đội trưởng Mã, chưa gặp nhau mà anh đã tính xẻo tôi một bữa rồi.”

“ Hừ, anh thì làm gì có chuyện tìm ông già này chơi, tôi xẻo là tất nhiên. Có điều tôi nói trước, bây giờ công tác của tôi rất ổn định, muốn kéo tôi đi chỗ khác không có cửa đâu.” Mã Thu Lâm chắp tay đi trước:

Hứa Bình Thu cười lớn đi theo:” Anh nghỉ hưu rồi mà, còn công tác gì chứ?”

“ Tôi thích làm việc, mà đừng nói vội, một ngày đi vài km, chơi cùng bọn trẻ con, cái gì mà thần kinh suy nhược, cái gì mà bệnh tuổi già đều không thuốc mà khỏi, tôi đang sống rất tốt, đáng lẽ nghỉ sớm rồi mới đúng.”

Hứa Bình Thu nhìn khí sắc Mã Thu Lâm rất tốt, cố tình nói:” Không phải chứ, tôi gọi điện chị nhà đâu có nói thế? Cằn nhằn với tôi nửa ngày trời kìa, trách chúng tôi bạc đãi đồng chí.”

“ Bà ấy chê tôi ăn no rửng mỡ, ha ha ha, tôi thì thấy bà ấy nghĩ quẩn, muốn tôi ở lại hai năm nữa để được nâng bậc lên lương, thêm vài đồng chả bõ bệnh vào thân ... À, tôi được trường mời làm phụ đạo viên chính thức rồi nhé, lương tháng 600, trường câm điếc cũng đã chức thức gửi lời mời, giờ tôi có hai công việc, bận lắm.” Mã Thu Lâm tự hào khoe khoang:

Hứa Bình Thu hất nước lạnh:” Gác cổng trường còn có lương cao hơn anh.”

“ Đúng, nhưng tôi không cần đứng gác ... Này này, ý gì thế, xúc phạm công việc của tôi à?” Mã Thu Lâm trừng mắt:” Đừng tưởng làm lãnh đạo thì muốn nói gì cũng được.”

“ Không không, tôi thấy đội trưởng già đúng là già rồi ... ai đời đem tài lớn dùng vào việc nhỏ, hay để tôi thuê anh lại, lương tính theo lương hưu hiện giờ?”

Mã Thu Lâm cười, gương mặt đầy nếp nhăn giãn ra, Hứa Bình Thu cũng cười, hai người tương giao nhiều năm, hiểu nhau quá rõ, ông già thoáng cái sầm mặt: “ Đừng có mà vớ vẩn, cái mặt anh mà cười là có người xui xẻo, kiếm thêm vài đồng lương để giảm thọ vài năm à, lỗ vốn.”

Hứa Bình Thu chưa bỏ cuộc:” Đội trưởng Mã, anh nói gì thế, làm phụ đạo viên cho cảnh sát không hay hơn à, đi dạy đám tiểu học, phí tài.”

: Sai, dạy bọn nhóc từ nhỏ có ý thức tuân thủ pháp luật tốt hơn bắt thêm một đám đầu óc đã méo mó, đây là sự nghiệp trăm năm đấy, ở đây tôi thấy rất có cảm giác thành tựu.” Mã Thu Lâm nói rất nghiêm túc:

Hứa Bình Thu không khỏi thất vọng, một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực, nhiều lần chìm nổi, thậm chí bị giáng cấp giáng chức mà phẫn uất bất đắc chí nằm viện nửa năm, giờ lại luân lạc tới mức này, ông ta biết đó là tệ nạn của hệ thống công an, nhưng không cách nào xoay chuyển.

“ Có lẽ tôi sẽ quay lại, anh không cần mời, có điều nếu tôi không muốn thì anh cũng đừng phí công, tôi thấy mình xứng đáng với số lương hưu này.” Mã Thu Lâm chặn đứng lời Hứa Bình Thu:

Hứa Bình Thu cười ngượng, ông ta đã tới lần thứ ba rồi vẫn không thành:” Đội trưởng Mã, tôi không có ý gì cả, bây giờ lực lượng thì không thiếu, nhưng mà nhân tài thì chỗ nào cũng thiếu, đám gọi là nhân tài bây giờ bồi dưỡng ra thì đơn thuần dựa dẫm vào máy móc kỹ thuật .... Tôi không đành lòng nhìn lĩnh vực của anh không còn người kế thừa.”

“ Sai rồi, nhiều lắm.” Mã Thu Lâm nhìn khuôn mặt lúc nào cũng nặng trĩu lo âu của Mã Thu Lâm, khuyên nhủ: “ Năm xưa tôi nằm trên giường bệnh cũng đấu tranh tư trưởng ghê lắm, khi đó tôi nghĩ tới gia đình, sự nghiệp cùng hi sinh không có báo đáp tương ứng, tôi tự thấy mình làm rất tốt, thậm chí xứng đáng tới cương vị cao hơn ...”

“ Vậy anh làm thế nào thoát ra được.”

“ Buông tay.”

“ Buông tay sao?”

“ Đúng, nhớ thầy Vương Quý Tường không, thầy ấy qua đời bảy tám năm rồi, thầy ấy có giảng một bài, gọi là tinh thần thanh khiết, hiệp nghĩa, nhiệt huyết, cứu khổ, phù nguy, trừng ác, dương thiện ... V...v.... Ông ấy nói những phẩm chất ưu tú đó ngủ say trong lòng mỗi người ở góc không tên, khi nguy nan mới xuất hiện, khiến người bình thường thành anh hùng giải cứu thế giới.” Mã Thu Lâm sùng bái nói:” Cho dù đạo đức suy đồi ra sao, lòng người hiểm ác thế nào, loại tinh thần đó vẫn lặng lẽ chờ đợi xuất hiện lúc cần, vì thế mà đồng nghiệp của tôi Vương Tường vì bắt trộm mà bị đâm chết, Thiệu Bình Sơn ôm thuốc nổ hi sinh thân mình, ngàn ngàn vạn vạn cảnh sát hiến dâng vì thế giới này ... Tinh thần đó chưa bao giờ biến mất, dù có là cảnh sát sa đọa, hủ bại, cũng bị tinh thần này cảm nhiễm, cho nên lo lắng của anh là dư thừa.”

“ Tôi hiểu rồi, xem ra tôi đã đi quá xa với lý tưởng làm cảnh sát ban đầu.” Hứa Bình Thu khẽ thở dài:

“ Không xa, vì anh luôn muốn tìm đường quay về, cho nên mới nhiều lần tìm tới chuyên gia hết thời như tôi, tôi nghĩ, nếu anh bỏ đi thành kiến trong lòng, anh sẽ thấy thôi.” Mã Thu Lâm mỉm cười vỗ vai Hứa Bình Thu: “ Ai nói người thường không thể làm anh hùng, ai nói hình cảnh mới làm được chuyện của hình cảnh?”

Chớp mắt Hứa Bình Thu biết mình sai ở đâu rồi, trước kia vì mang tinh thần thuần túy tìm kiếm chân tướng cho nên mới có được thanh danh lớn như ngày nay, còn bây giờ, một phần vì vị trí, một phần vì chính danh tiếng này mà ông cố kỵ quá nhiều, thành kiến quá nhiều mà không nhìn thấy thứ cần thấy, hưng phấn đuổi theo Mã Thu Lâm:” Phá án đại quyết chiến giai đoạn đầu thu hiệu quả rất thấp, không điều động tính tích cực của mọi người, tôi nghĩ rất lâu muốn dựng bảng anh hùng, biết đâu có nhân tài xuất hiện.”

“ Lối suy nghĩ rất đúng, thêm vào điều này, không giới hạn tuổi tác, không giới hạn đơn vị, ai cũng có thể tham gia.” Mã Thu Lâm gật gù kiến nghị:

“ Để cảnh sát bình thường tham gia vụ án hình sự sao?” Hứa Bình Thu nói nửa chừng vỗ đầu, lại phạm sai lầm cũ nữa rồi, đúng là gừng càng gà càng cay, nhiệt tình nói. “ Đội trưởng Mã, trưa nay tôi mời cơm anh nhé, tôi còn vài chuyện muốn thỉnh giáo.”

“ Thôi đi, cơm của anh khó nuốt lắm, đợi khi nào anh nghỉ hưu rồi thì ngày ngày tới tìm, tôi cũng hoan nghênh.” Mã Thu Lâm vẫy vẫy tay tiêu sái bỏ đi, lần này không quay lại nữa:

Bình Luận (0)
Comment