Thành phố Tấn Trung, cổng sau công ty khai phát thực phẩm xanh Đại Hưng lúc này là khung cảnh tấp nập.
Bên cạnh đoàn người vất vả rỡ hàng có một bóng dáng không hài hòa, mặc đồng phục màu xanh nhạt, nếu nhìn kỹ, đó là trang phục mùa hè của cảnh sát. Người này đã liên tục mấy tháng liền tới đây đưa các loại lương thực, đã thành người quen rồi, không ai lạ lùng chuyện cảnh sát đi bán lương thực nữa, cân xong nhân viên như mọi khi viết phiếu đưa y.
Là đồn trưởng Dư, hôm nay lại đích thân đưa hàng rồi.
Một tay cầm phiếu, một tay mời thuốc người của công ty đang kiểm tra chất lượng, khách khí vài câu, mọi chuyện diễn ra thuận lợi, Dư Tội an bài lái xe hàng đi trước, mình tới tài vụ công ty đổi sang tiền mặt. Chuyện làm ăn này không khó, chỉ có đem lương thực và thổ sản của Dương Đầu Nhai vận chuyển ra ngoài tìm người mua thôi, tất nhiên không khó là nói về đồn trưởng Dư có uy tín cao vời vợi với quần chúng trong xã, chỉ cần vung tay hô một tiếng, liền có hương thân gồng gánh đưa hàng lên xe, chất phác tới một câu hứa miệng là đủ, chẳng cần viết giấy.
Lấy được chi phiếu, Dư Tội búng búng một phát, nghe âm thanh phát ra từ tời chi phiếu sao mà trong trẻo êm tai như thế. Nhét vào túi vừa đi ra ngoài thì nghe thấy có người gọi, quay đầu lại, là nam nhân trung niên không quen, tươi cười giới thiệu mình là giám đốc công ty:” Cao lương anh mang tới không chỉ chất lượng tốt, nhìn cũng đẹp mắt, ngô tuy hơi kém, song vẫn hơn hẳn ngô chúng tôi thu mua ở nông thôn. Ông chủ Dư, có hứng thú không, chúng ta kỳ một bản hợp đồng thu mua hàng dài hạn. Chỉ cần hàng của anh, chúng tôi mua hết, nhưng tiền đề là phải đảm bảo chất lượng.”
“ Tất nhiên, tất nhiên ...” Dư Tội mừng rỡ, nếu có kênh tiêu thụ ổn định thì tất nhiên là tốt:
Hai người vào phòng giám đốc, trò chuyện khá thuận lợi, viên giám đốc hỏi: “ Ông chủ Dư, với thân phận như anh, sao phải làm chuyện vất vả mà không kiếm được là bao này?”
“ Giám đốc Dương, tôi hiểu ý anh, song cảnh sát quê chúng tôi làm gì có béo bở thế, muốn kiếm tiền dựa vào sức là chính, chút hàng này là người trong thôn gửi gắm bán hộ thôi, giao hẹn rồi nhé, lần sau tôi tổ chức vài người vận chuyển cho các anh. Yên tâm, nếu chất lượng kém hơn trước kia, anh từ trực tiếp từ chối, không phải nể mặt thôi.”
Vụ làm ăn thế là thỏa thuận xong, giám đốc Dương tiễn chàng cảnh sát ra tận xe, xe đi xa lắm rồi vẫn không hiểu vị cảnh sát đi vận chuyển lương thực này, song ông ta quan sát lâu rồi, chữ tín rất tốt, nên mới định hợp tác lâu dài.
Dư Tội trên xe cười không khép miệng lại được, xe đi không xa, đỗ lại bên đường quốc lộ , lại mở hợp đồng ra xem lần nữa, tốt quá rồi, ai bảo làm ăn thật thà không có đất sống chứ.
Đổ đầy xăng, xem thời gian thấy không sớm nữa, thế là phóng nhanh tới Đại Nguyên, lòng hết sức sốt ruột.
Nơi này thuộc về thành phố Tấn Trung, Dư Tội và Lý Dật Phong tìm kiếm trên danh sách xí nghiệp toàn tỉnh rất lâu mới kiếm được xí nghiệp dân doanh mới khởi đầu không lâu này. Bọn họ chuyên kinh doanh thực phẩm xanh, cùng với xã Dương Đầu Nhai đúng là trời sinh một cặp, giám đốc Dương còn hứa rảnh rỗi sẽ tới xã xem. Nghĩ tới sau này có một con đường kiếm thu nhập ổn định, lại nghĩ tới cảnh toàn xã tưng bừng đem lương thực lên xe, đồn trưởng Dư hận không thể mọc cánh bay về báo xã tin vui, song lúc này còn một nơi khác mà y còn nóng lòng tới hơn nữa.
Xe sắp tới lối vào đường cao tốc, điện thoại vang lên, Dư Tội vừa xem số, đỗ xe lại, nhận cuộc điện thoại nhất định là tình ý miên man này.
“ A lô, vừa đi mà đã nhớ rồi sao? “
“ Thế nào, không cho nhớ à?”
“ Được chứ, nhưng mà bây giờ em lưng chùng gối mỏi, sớm biết thế ngủ thêm một ngày ... Hả? Cái gì? Chị lại đi làm nhiệm vụ?”
Dư Tội gần như hét lên, nghe Lâm Vũ Tịnh lại chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ thì rất bất mãn, lần trước cô về tới giờ còn chưa tròn hai tuần, chưa gì đã lại đi. Nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, Lâm Vũ Tịnh chỉ vẻn vẹn thông báo chứ không phải là thương lượng với y. Một lúc sau Dư Tội rất miễn cưỡng cúp điện thoại, u oán như cô vợ nhỏ bị bỏ rơi, niềm vui vừa kiếm được vụ làm ăn tốt bay biến sạch.
Khởi động xe lên đường cao tốc, ủ rũ chuyển hướng tới Lâm Phần, trên đường chẳng thấy phong cảnh trước mắt, mà là đêm nóng bỏng hôm trước, mỗi động tác kịch liệt đều thể hiện nhớ nhung khao khát cực độ. Nhưng lần nào cũng thế, đêm xuân ngắn ngủi, ân ái khó dài, chớp mắt cái Lâm Vũ Tịnh mặc cảnh phục lên, lại thành Lâm cảnh ti nghiêm túc rồi.
Không biết có phải vì lên giường quá sớm khiến tình cảm hai người vừa chớm nở chưa bao lâu, không kịp phát triển đã chuyển biến thành tình dục thuần túy rồi. Tất nhiên tình cảm vẫn có, chỉ là Dư Tội cảm giác trong mối quan hệ này, y bỏ nhiều tình cảm hơn, còn chị Lâm nhiều lúc khiến y không khỏi suy nghĩ, đang có xu hướng dùng y như công cụ phát tiết vậy.
Tuy Dư Tội không phải theo đuổi tình cảm lãng mạn, song có nam nhân nào không mong cô gái mình thích ôn nhu chiều chuộng một chút, cơ mà rõ ràng người nắm quyền chủ động cùng cường thế hơn là Lâm Vũ Tịnh.
“ Con bà nó, mình đang khuynh hướng phát triển thành nam nhân lo bếp núc gia đình rồi.” Dư Tội nhìn đống thúng sọt ở thùng xe phía sau, không kìm nổi suy nghĩ như thế:
Thêm chút lo cho gia đình thì thêm một chút lơ là công việc, đó là nói về y, còn chị Lâm của y thì không nói, cả ngày chỉ biết nhiệm vụ, không cách nào tìm được điểm cân bằng.
Trên đường lại có điện thoại, tức thì khiến tâm trạng của Dư Tội lại thay đổi một lần nữa.
“ Cái gì, Trương Mãnh đi rồi, lại bị đình chỉ à? Đánh ai thế? …. Sao không phải à? … ồ, là cha vợ muốn chuyển công tác cho anh ta à? Oa, giỏi thật, không làm được thổ hào thì làm con rể thổ hào.” Dư Tội cho dù vui mừng thay anh em, nhưng nghe thế nào cũng chua lè:
Phía bên kia điện thoại Đổng Thiếu Quân tức giận vô kể, luôn mồm trách móc Dư Tội, rất vô lý, trách y lắm chuyện nên ra cơ sự này, còn tự trách không nên đưa Trương Mãnh tới xã Dương Đầu Nhai, nếu không chẳng sinh chuyện.
“ Bánh Nướng Lan Châu, chuyện tốt như thế anh tức giận cái gì, với tế bào Súc Sinh của Trương Mãnh, chẳng lẽ tới lúc anh ấy hi sinh vinh quang hay thương tật mới vui à? Ngu xuẩn, chuyện này phải ăn mừng ba ngày, đến tôi cũng ghen tỵ đây này ... A lô, này, a lô ...”
Cúp máy rồi, bên kia chắc là không cao hứng lắm, còn đang mong Dư Tội khuyên nhủ Trương Mãnh hồi tâm chuyển ý, không ngờ lại gặp giọng điệu như vậy, mà Dư Tội thì chỉ biết câm nín nhìn cái điện thoại, trong mắt y đại đội hai là ổ biến thái, người anh em Nhị Đông hoạt bát là thế vào đó có một năm cũng sắp thành phiên bản nam của Chu Văn Quyên rồi.
Dư Tội cất điện thoại đi, lúc này đã về tới quê nhà rồi, xe đi vào thành phố, không về nhà mà đỗ ở cổng nhà dì Hạ trước, mở xe mở cốp xe, lấy một bao gạo, một túi táo thêm vào hạch đào, trong lúc chuyển đồ vẫn cứ nghĩ lần đầu Trương Mãnh và Lệ Giai Viện gặp nhau, không ngờ hai người họ lại phát triển nhanh thế, chỉ vài tháng đã tới giai đoạn bàn tính hôn sự rồi.
Lần trước tới Đại Nguyên thì Trương Mãnh không vui, Lệ gia muốn hắn ở rể, Dư Tội nói một câu, ai bảo anh thích cô nương nhà người ta, khuyên thì khuyên, ai mà ngờ lại nhanh vậy chứ, cứ nghĩ đôi này không tan thì cũng ba chìm bảy nổi mới tới được với nhau, cái chuyện tốt này cha y còn mong xảy ra trên người y mà chẳng được nữa là.
Vậy mà đùng một cái đã vì mỹ nữ bỏ anh em, bỏ tổ chức.