Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 446 - Q4 - Chương 116: Chuyện Nhà Phức Tạp. (2)

Q4 - Chương 116: Chuyện nhà phức tạp. (2) Q4 - Chương 116: Chuyện nhà phức tạp. (2)

Dư Tội vác sọt gõ cửa nhà dì Hạ, thời gian này đoán chừng là dì Hạ vẫn còn ở hiệu, con gái dì Hạ ra mở cửa, trưa rồi mà nha đầu này vẫn ngủ nướng, mắt lim dim đầu bù xù từ trong nhà ra, liếc Dư Tội một cái, kiểu ánh mắt rất ghét bỏ không thèm giấu. Khi Dư Tội đặt đồ xuống cửa cũng không thèm để ý, ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha.

Nha đầu này tên là Trần Phương Phương, năm nay 18 tuổi rồi, hai người biết nhau cũng vài năm, quan hệ chẳng có gì song gọi là gặp cũng gật đầu một cái chứ không tệ thế này. Dư Tội đoán chừng hôn sự của cha và dì Hạ khiến con nhóc này sinh tâm kết, đem oán giận trút cả lên y.

Nhà dì Hạ còn chẳng bằng nhà Dư Tội, không có sân như nhà y, chỉ hai tầng, được cái sạch sẽ gọn gàng, đặt sọt xuống góc phòng, đứng lại lần nữa nhìn nha đầu vừa mới thi xong cao khảo, tóc chẳng ra vàng chẳng ra xanh, chân đi dép lê, mặc áo thun thùng thình dài quá mông, quần thì nhìn mãi không thấy đâu, trắng trẻo cao ráo xinh xắn đấy, nhưng suốt ngày lườm với nguýt người ta, nên không sao ưa nổi.

Lần trước Dư Tội quan tâm hỏi kết quả thi bao nhiêu, ai ngờ nha đầu này thi còn tệ hơn y năm xưa, điểm vào trường loại 3 cũng chẳng đạt.

Cũng muốn anh em hòa thuận lắm, song cái mặt nó như thế thì thôi, chả trêu chọc vào làm gì.

Dư Tội đứng dậy, vì chuyện của cha mà lo lắng, gặp phải con nha đầu tham ăn lười làm, đến lớp ôn tập cũng không muốn đi, chây ì không chịu tiến bộ này, làm khó cha rồi.

“ Ê, cảnh sát quèn.” Nha Nha lên tiếng, cái giọng điệu cực kỳ sấc xược:

Uầy, con nhãi này giỏi thật đấy, nó mở mồm một phát thôi mà mình muốn đè nó xuống đét đít rồi, tuy thế Dư Tội làm bộ nghiêng tai lắng nghe: “ Có mặt, lãnh đạo chỉ thị gì ạ?”

“ Xì.” Nha Nha bĩu môi nhìn bộ dạng tiểu lưu manh của Dư Tội:” Nói với cha anh, đừng có suốt ngày quấy rối mẹ tôi nữa, ông ấy không thấy mất mặt, tôi thì thấy chướng mắt.”

Hỏng rồi, Dư Tội đứng im ở đó, lần đầu không phải mình tán gái mà bị gái làm lúng túng thế này.

“ Anh bảo ông ấy bỏ hi vọng hão huyền đó đi, có tôi ở đây, ông ấy không lấy được mẹ tôi đâu, ông ấy không soi gương xem bản thân là thứ gì?” Thấy Dư Tội yếu thế, Nha Nha càng nói càng gay gắt:

“ A, cái con nhãi ranh này.” Chạm vào nọc rồi, Dư Tội nhổ phì một cái, chỉ thẳng tay vào mặt Nha Nha:” Mày thì hay ho lắm hả, mày thi được hơn 200 điểm, đến trường kỹ thuật cũng không nhận mày, sao mày không kiếm cái lỗ mà chui vào cho đỡ nhục, còn đứng đây nói người khác, bảo sao buổi sáng không rửa mặt, chẳng còn mặt mũi nào mà rửa đúng không?”

“ Anh, anh ...” Bị phản công thình lình như thế Nha Nha sững sờ giây lát, chuẩn bị chửi lại:

Còn chưa kịp chửi thì Dư Tội đã cướp lời: “ Anh mày sao nào, công việc của anh mày là do anh mày liều mạng kiếm được, cha anh thì sao, ông ấy tự kiếm sống, mẹ mày mà gả tới nhà anh càng vinh quang ... Nếu không có thứ của nợ là mày, bọn họ cưới nhau lâu rồi, bản thân là gánh nặng mà không biết điều … nhìn cái gì mà nhìn, không thấy xấu hổ à? Thi được tí điểm, còn ăn mặc kiểu này mới là xấu hổ …”

“ Anh, anh là thứ vô sỉ ...” Nha Nha định xông tới đánh, nhớ ra gì, kéo áo lại, nãy giờ chiêu đãi người ta no mắt rồi:

“ Mày mới là thứ vô sỉ, mẹ mày vất vả sớm khuya nuôi mày lớn thế mày, chẳng được báo đáp đã bị báo oán rồi, mẹ mày nuôi mày lớn như thế, mày phơi cái mông ra chiêu đãi thiên hạ như vậy thích lắm nhỉ? Mày kém mẹ mày xa lắm, bà ấy gả đi được chứ mày còn lâu ... Cái con nhãi ranh.” Dư Tội chửi cho đối phương không nói lại được câu nào, mỗi lời nhu dao xẻo thịt, như muối xát vết thương, làm tiểu cô nương suýt nữa giận tới ngất xỉu, y hầm hầm lên xe, đóng sầm cửa lại, lúc này Nha Nha mới sực tỉnh đuổi theo, cầm dép ném:

Cố tình đạp ga cho khói đen phun ra, làm Nha Nha la hét nhảy tránh, Dư Tội định lên đường, phát hiện không biết từ khi nào dì Hạ trở về, lặng lẽ đứng bên cửa, chắc nghe hết rồi, vội vàng chuồn mất, qua gương chiếu hậu thấy Nha Nha tức không chỗ phát tiết, trút giận lên mẹ mình.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, tuy chưa lập gia đình, song Dư Tội đã thấy cái cảnh tương lai của cha chẳng lạc quan gì.

Xe đi tới phố Nam, hiệu Hương Quả Viên, lúc này là giữa trưa, chuyển đồ vào trong, ngửi thấy mùi hoa quả thơm phức, cha ngồi trên ghế, dùng cái hộp cơm tuổi đời mười mấy năm, ăn như chết đói.

“ Đã đưa cho dì Hạ chưa?”

“Dạ rồi.” Dư Tội len lén nhìn cha, biết mình ăn hại lại làm con đường cha thêm chông gai:

“ Dư Nhi, cha hỏi mày cái này.” Dư Mãn Đường ngẩng đầu lên thấy con trai lấm la lấm lét, hỏi: “Mày làm sao thế?”

“ Sao đâu cha, con khỏe lắm.” Dư Tội hơi chột dạ:” Gì vậy cha?”

“ Mày nói xem, mày làm đồn trưởng mà hết đi buôn phân bón, lại bán lương thực, có tính là lạm dụng quyền lực không?” Dư Mãn Đường lo lắm, sợ con trai mất cái chức quan nhỏ tí xíu này:

“ Thế này có tính là gì, lại chả dùng tên con ... Với lại chết mệt kiếm được vài vạn, dù có là tham ô thì chút tiền đó người ta chẳng buồn xử đâu cha.” Dư Tội trấn an cha:

“ Khẩu khí mày lớn quá, biết một năm cha kiếm bao nhiêu không? Mấy tháng thôi đã kiếm mấy vạn rồi mà còn chê ít à?”

“ Cũng không nhiều, có vụ mà cha, một năm làm được hai lần.”

Dư Mãn Đường vẫn lo ngay ngáy:” Mày biết chừng biết mực, đừng có để bị bên trên tống khứ đấy.”

“ Không sao, bên trên sao để chút tiền này vào mắt, cha biết dân cảnh ở đây một năm họ thu phí của cha bao nhiêu mà, cha thấy đã có tên nào bị làm sao chưa?” Dư Tội đưa chứng cứ rõ ràng:

“ À, cũng phải, hay là mày nghĩ cách, điều tới chỗ giàu có chút, cái xã đó nghèo quá, chả có gì kiếm.”

- Ha ha ha, cha, lời này của cha mới là lợi dụng chức quyền đấy.

Hai cha con đang nói chuyện, Dư Tội vẫn chuyển đồ, chợt Dư Mãn Đường lẩm bẩm:” Chà, Nha Nha lại gọi điện cho cha, hiếm có thật.”

Dư Tội biết hỏng rồi, đặt đồ xuống, âm thầm di chuyển ra phía cửa.

“ Đứng lại!”

Vừa nghe cha quát một cái, Dư Tội theo phản xạ có điều kiện, đẩy cửa chạy ngay, Dư Mãn Đường không buông tha, đuổi theo, bộp bộp, mấy thứ hoa qua liên tục rơi xuống bên cạnh y, theo sau là tiếng chửi bới của cha: “ Thằng nhãi ranh kia, mày bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi bắt nạt tiểu nha đầu ... Mày đợi đấy, con mẹ mày đừng nghĩ mày là cảnh sát thì cha mày không thể làm gì được mày ... Có giỏi đừng về.”

Trong tiếng cười vui vẻ của hàng xóm láng giềng, Dư Tội chạy mất dép, biết cha không đuổi được mình, chạy qua một con phố dừng lại, lòng cảm thán.

Ài, chuyện gì thế này chứ?

Lâm Phần không rộng, bắt xe taxi đi từ đầu này tới đầu bên kia thành phố chỉ tốn 20 phút thôi, cho nên Dư Tội dù có cố tình trí hoãn thời gian về nhà thì cũng chẳng được mấy tiếng, đi loanh quanh từ phố Đông tới phố Tây, chẳng mấy chốc lại về tới phố Nam, nhìn cái hiệu Hương Quả Viên mà cảm xúc ngổn ngang. Giống như hồi nhỏ trốn học, đập kính nhà người khác, bị mách cha, y thường đeo cặp sách chạy tới công xưởng đổ bể bỏ hoang, chơi với con chó cũng bị bỏ rơi như y, mãi tối mịt mới về.

Con chó ấy già chết từ lâu rồi, Dư Tội khóc suốt mấy ngày, cha còn giúp y chôn cất cho nó rất tử tế, y cũng lớn rồi, nỗi đau tuổi thơ đã nguôi ngoai, nhưng mỗi lần phạm lỗi về nhà vẫn thế, không sợ đánh đòn, mà không muốn nhìn cha nổi giận, người ngoài sẽ không thể nào hiểu được tâm cảnh đó. Dư Tội cũng phải rất nhiều năm nhìn cha vất vả kiếm từng xu nuôi y khôn lớn, nhìn cha khom lưng cúi đầu với người ta mới dần dần hiểu được.

Bình Luận (0)
Comment