Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 447 - Q4 - Chương 117: Chuyện Nhà Phức Tạp. (3)

Q4 - Chương 117: Chuyện nhà phức tạp. (3) Q4 - Chương 117: Chuyện nhà phức tạp. (3)

Dư Tội đứng dựa vào gốc cây nghĩ lại chuyện từ nhỏ tới lớn, kỳ thực cũng có thể hiểu được phản ứng của Nha Nha, bên này hai cha con nương tựa vào nhau, bên kia cũng chỉ có hai mẹ con sớm tối, đều là những đứa bé thiếu thốn tình cảm nên gắn bó với cha mẹ hơn đứa trẻ khác, càng lo bị người khác thay thế mình, sợ bị người ngoài xen vào mà tình cảm thay đổi.

Giống như Dư Tội mấy năm trước cũng từng lo dì Hạ thành mẹ kế sẽ cướp mất sự quan tâm của cha, hiển nhiên Nha Nha càng lo một lão gian thương cướp mất mẹ.

Nha đầu đó hỗn láo thật, nhưng nghĩ lại mình trước kia xem, khá khẩm gì hơn ai chứ?

Né tránh không phải là cách, lớn rồi, phải đối diện giải quyết, Dư Tội từng bước di chuyển ra sau xe, thò đầu nhìn, thấy dị Hạ đã tới, đang cùng cha nói chuyện gì đó, đành cắn răng vào cửa hiệu, cúi đầu gãi đầu gãi tai: “ Cháu xin lỗi, vừa nãy cháu nói khó nghe ... Hay là để cháu đi xin lỗi Nha Nha.”

Lão Dư hừ một tiếng quay đầu đi, dì Hạ lại cười:” Làm sao trách cháu được, Nha Nha bị chiều hư rồi ... Ôi, đứa bé đó học hành không tốt, tính khí càng tệ, sau này phải làm sao?”

“ Nha Nha còn nhỏ, lớn lên một chút sẽ hiểu chuyện.” Dư Tội nhìn cha một cái rồi nói, người mẹ kế này không tệ, rất hiền huệ, biết thương người, Nha Nha chắc là được mẹ thương quá mà thành như thế:

“ Sợ là lớn lên chút nữa lại càng khó ... Giờ dì đang lo chết đây, nó sau này sẽ thế nào?”

Dì Hạ nói xong đứng lên tạm biệt rời cửa hiệu, Lão Dư chạy theo dỗ dành, về nhà thấy con trai lấy lòng lau hoa quả, còn quay đầu lại cười ngốc nghếch làm người ta không đành lòng nổi giận.

“ Úi chà chà, cái thằng nhãi thối tha ...” Lão Dư giận tới đau dạ dày:

Dư Tội vội vàng rót cốc nước ấm cho cha, chạy ra tiếp hai người khác vừa vào hiệu, bán hàng xong sau đó mới tới trước mặt cha khuyên:” Cha, con chỉ nhất thời tức giận mắng nó vài câu, cha đừng giận, cùng lắm con đi tìm nó xin lỗi.”

“ Xin lỗi hay không cũng thế, cái con nhóc đó đúng là làm người ta không yên tâm, cũng không nhìn mẹ mình là ai, cũng không xem mình thi được bao nhiêu điểm, cứ dứt khoát muốn mẹ nó tìm đường chạy nó lên đại học! Con cái bây giờ, cha mẹ khổ thế nào nó chẳng biết, một chút không hài lòng thì oán trách.” Dư Mãn Đường vỗ đùi cảm than, đoán chừng muốn nhận lấy chuyện khó này:

“ Vậy cha có cách gì không?” Dư Tội hiếu kỳ:

“ Cha có cách gì chứ, có trường muốn nhận, con biết học phí một năm bao nhiêu không? Hơn ba vạn đấy, bằng nửa số tiền mẹ nó kiếm được cả năm rồi, nhưng mà nó lại chê trường hạng bét không muốn đi ... À Dư Nhi, con bảo có cách không?” Dư Mãn Đường nhìn con trai, đột nhiên nảy ra kế:” Mày bảo xem, hay cha đưa nó tới trường cảnh sát.”

“ Hả? Cảnh sát?” Dư Tội sợ rớt cằm:

“ Đúng, đây là cách hay, thằng nhãi thối tha như mày vào trường cảnh sát, giờ không phải cũng thành người rồi à, con bé đó vào trường mày chắc cũng ngoan thôi ... Thế trường mày có nhận nữ cảnh sát không?” Dư Mãn Đường kỳ vọng hỏi:

Không xong, anh nó gây họa đủ lắm rồi, có thêm đứa em gái thế này, Dư Tội chưa gì đã đau ruột:” Không được, chiêu sinh kết thúc rồi, giờ đã là tháng 8, nhiều trường mắt đầu khai giảng, ai đi nhận thêm.”

“ Vậy ... mày kiếm quan hệ xem sao, này, thái độ mày thế nào vậy hả? Mày nhăn nhó cái gì? Chuyện của dì Hạ không phải là chuyện của mày à, Nha Nha khác gì em gái mày, mày lại đi chấp nhặt với con bé sao?” Dư Mãn Đường đẩy con trai một cái:

“ Ôi cha ơi, con trai cha là đồn trưởng đeo chức có phải là cục trưởng, sở trưởng đâu mà nói một câu đưa là nhận nó, con phải nghĩ chứ, nghĩ thì phải nhăn mặt.” Dư Tội kêu oan:

Lão Dư không buông tha:” Lại không bắt mày tốn tiền, chút chuyện này mà mày cũng không giúp à?”

“ Cha bảo con giúp ra sao?” Dư Tội kêu khổ không thôi, y còn đang bị lãnh đạo chướng mắt đây này, người ta nghe thấy họ hàng thân thích của mình có mà gạt phắt sang bên:

“ Cha làm sao biết mày làm thế nào, chẳng lẽ mày trơ mắt nhìn cha và dì Hạ sốt ruột.”

Hai cha con tranh chấp, Dư Tội bại trận, ngồi trong hiệu hoa quả vắt óc nghĩ xem ai giúp được, có điều, con bé thi được hơn 200 điểm một chút, trời ơi nó giỏi quá, còn kém anh nó đây tận 100 điểm, chưa nói người ta giúp không, mình mở mồm ra còn ngại …

Dư Tội giả vờ gọi mấy cuộc điện thoại, kỳ thực là trốn ra cửa nói linh tinh ca thán với Thử Tiêu, hai anh em hợp mưu với nhau cuối cùng cũng có cách tạm gọi là cách, lát sau quay về nghiêm mặt nói với cha: “ Cha, cha thấy thế này có được không, năm nay thao tác gì cũng muộn rồi ... Cha nói với dì Hạ, để dì ấy khuyên Nha Nha, bảo nó chịu khó ôn luyện lại một năm, năm sau bất kể nó thi được bao nhiêu điểm, người làm anh đây sẽ nghĩ cách, không vào được trường tốt một chút thì vào trường cảnh sát, nếu không thì đi lính ... Thật đấy, cha đừng không tin, một cảnh sát dưới quyền con giờ có cha làm trường phòng vũ trang huyện, cùng lắm năm sau chuyển hộ khẩu nó sang xã Dương Đầu Nhai, lúc đó con có thể thao tác, không phải khoe chứ, ở đó con có chút tiếng nói lắm đấy ...”

“ A, đúng đúng.” Lão Dư nhìn con trai đồn trưởng tự hào vô kể, chuyến này ở gần cửa quan được hưởng lộc ké rồi, chuyện chưa đâu vào đâu mà đã hưng phấn cầm điện thoại gọi điện cho dì Hạ:

Ai dà, xem cha vui chưa kìa, Dư Tội áy náy, cha vẫn như trước tin con trai vô điều kiện dù thằng con trai nói dối không chớp mắt.

Có làm được chuyện này không? Giờ vẫn là đeo chức, cuối năm nay y sẽ phải quay về tỉnh để báo cáo công tác, theo lý luận mà nói thì người gửi xuống cơ sở chỉ cần không gây sự cố gì, y sẽ được gửi đi tập huấn, sau đó là thăng chức, nhưng mà dù sang năm có lên khoa trưởng vẫn là cái chức bé xíu.

Dư Tội tự hỏi mình, khả năng quá nhỏ, gần như bằng không, có điều lúc này thì y chỉ có thể giả vờ giả vịt, thôi thì dù sao còn chút thời gian.

Xem ra kế hoãn binh này không tệ, cha cười tít mắt đặt điện thoại xuống, khen con trai không ngớt miệng, Dư Tội thì thuận theo đó mà nói, bốc phét làm lính làm cảnh sát dễ thế nào, lấy ngay Thử Tiêu mà cha gặp mấy lần ra làm ví dụ, nói là cả loại như thế có thể làm cảnh sát, Nha Nha mà vào trường thì thuộc cấp bậc hoa khôi rồi, sau này ra trường càng không phải lo, các đơn vị đua nhau nhận.

Thế là vài câu càng làm cha vui không nói lên lời, trong nhà khi đó chẳng phải có hai cảnh sát à, không thì một quân nhân một cảnh sát, ai dám đụng vào nhà họ?

Có điều Dư Tội hơi quá lời rồi, cha lại gọi điện cho dì Hạ ba hoa bốc phét một phen, lại còn dứt khoát kéo con trai sang Hạ gia, vừa xin lỗi kiêm miêu tả viễn cảnh rực rỡ, thể hiện cho con bé thấy người anh trai tương lai của nó bản lĩnh thế nào, chắc chắn hòa hoãn được quan hệ đôi bên.

Dư Tội sống chết không chịu đi, thế là cha sầm mặt mắng, dì Hạ tốt với mày thế nào, trước kia mày không thành tài, cha nghĩ hai cha con mình cưới hai mẹ con họ, dì Hạ cũng không ý kiến gì, giờ chưa phát đạt đã trở mặt à?

Tội này Dư Tội sao gánh nổi, cầu xin cha đừng bốc phét quá đà, rồi theo cha đi nhận lỗi ...

Bình Luận (0)
Comment