Cuộc sống ở quê trôi đi rất nhanh, giống mấy nông dân ngồi dưới bóng cây tán gẫu, giống mấy bà thím đi chợ gặp nhau đưa chuyện, bất tri bất giác tới giờ cơm mà chẳng ai hay, mới trước đó còn băng tuyết trắng xóa vậy mà gió xuân thổi tới, khắp núi đồi biến thành màu xanh biếc, lại chớp mắt một cái chim hót hương hoa, tới giữa hè rồi.
Chủ đề nói tới nhiều nhất ở xã Dương Đầu Nhai là đồn trưởng đồn công an và xã trưởng mới, vốn xã trưởng dẫn người trong thôn làm hạng mục Rừng Lá Đỏ, nhà nào bỏ công đều có thu nhập, đó là chuyện tốt nhiều năm mới gặp, nhưng không ngờ gặp phải đồn trưởng còn xuất sắc hơn, xuân canh năm nay kéo hẳn một cái xe tải phân bón hóa học tới.
Úi chao đừng coi thường nhá, đây là tâm bệnh bao năm ở quê đấy, trước kia gian thương mang phân bón về quê bán, chất lượng không tin nổi, giá thì lại đắt đỏ, năm nay đồn trưởng Dư mang phân bón về xã, không chỉ có thể mua, còn có thể nợ, có thể đổi, lương thực tích trữ kinh niên trong nhà đem đổi thành phân bón cần gấp, khỏi nói nông hộ vui ra sao.
Chưa hết, chưa hết, không lâu sau đồn trưởng Dư còn chỉ huy cảnh sát trong đồn mang tới gạo trắng phau phau về, trời ơi, hơn đứt cái bọn gian thương bất nhân đem bán gạo trộn cát, so sánh hai đằng, khác biệt quá rõ ràng, cảnh sát làm việc mới giống người.
Năm nay cây ngoài ruộng tốt phây phây, mắt thấy vụ mùa bội thu đang tới, vì thế danh tiếng đồn trưởng Dư lên cao mãi.
“ Thím Hoa, nghe nói nhà Thuyên Tử được phát miễn phí hai bao gạo, ăn được tới mùa thu đấy.”
“ Thì Thuyên Tử là cảnh sát mà, lại còn bắt trộm lập công, so bì với họ làm sao được.”
“ Làm cảnh sát thích thật đấy, vợ Quan Bình giờ mở cái tiệm tạp hóa, chẳng phải ra ruộng làm việc nữa mà cũng có tiền tiêu.”
“ Thèm cái gì, sao cô không sinh cảnh sát, toàn sinh nha đầu.”
“ Nha đầu cũng làm cảnh sát được mà, nghe Lão Tấn nói, trong thành phố có nữ cảnh sát, sao nha đầu nhà tôi lại không thể?”
Một đám bà nương vai rộng eo thô vây quanh giếng nước lớn duy nhất trong thôn, rửa rau, giặt áo, vo gạo, nhân lúc làm việc cùng nhau tán gẫu vài câu, thi thoảng còn chêm vài câu nói tục.
Chỉ đạo viên Vương Tấn đạp xe đi làm, tức thì bị cả đám bà nương kéo tới ngăn lại: “ Lão Tấn, khoan đã.”
“ Sao thế chị Liễu Đào?”
“ Trong đồn còn gạo không? Giúp tôi đổi một chút, lần trước về nhà mẹ đẻ, mọi người tấm tắc khen mãi. Anh trai chú, chú biết mà, cái đồ đầu gỗ, có chút ngô giữ rịt không nỡ đổi ... Này Lão Tấn, sao thế, có chút gạo thôi mà cũng làm cao à?”
Vương Tấn mặt nhăn nhó, lời từ chối không cách nào nói ra khỏi miệng được, đây là người thứ mấy kiếm ông ta đi cửa sau đổi gạo rồi, ông ta không nhớ nữa:” Chị ơi, đó là ưu đãi đồn trưởng Dư cấp cho người xã ta, chứ có phải là đi bán đâu, không biết còn không nữa, chỉ có hai đợt thôi.”
“ Sao lại không, lần sau ưu tiên nhà tôi nhé.” Bà chị không chịu:
“ Nhà tôi nữa, tôi cũng muốn chút, gạo đó ngon lắm.” Mấy bà nương nhao nhao:
Vương Tấn đồng ý bừa để thoát thân, còn có mấy người đuổi theo nhắc đi nhắc lại, đi một quãng xa mới cắt đuôi được. Vốn là chuyện tốt, vụ án trộm trâu làm đồn công an xã vang danh toàn tỉnh, ông ta thấy chín phần mười cuối năm được bầu làm đồn công an cơ sở ưu tú rồi, chuyện đó làm ông đánh giá cực cao vị đồn trưởng trẻ, có điều chuyện xảy ra sau đó thì ...
Tháng tư đồn trưởng Dư và Cẩu thiếu gia lập kế hoạch hành động lớn, liền một lần vận chuyển 40 tấn phân hóa học, bán cho xã Dương Đầu Nhai cùng hai xã bên, hậu quả trực tiếp là cả trạm kỹ thuật nông nghiệp xã cũng tìm họ nhập hàng.
Ừ một lần thôi đã đành, đó là tâm bệnh bao năm ở vùng núi nghèo khó này, nhưng sau đó lại tổ chức vận chuyển gạo mang về vừa bán vừa đổi, đem gạo đổi thành ngô, cao lương không đáng tiền trong xã ra ngoài. Vương Tấn biết là để ăn chênh lệch giá, chuyện này người khác làm thì không sao cả, nhưng lại do đồn trưởng lập công làm, Vương Tấn thấy, chuyện này dù làm người ta phật ý cũng phải nói ra, không thể tiếp tục như thế ...
Đây là đồn công an cơ mà, có phải trạm lương thực đâu.
Quyết định rồi, đạp nhanh tới đồn, nhìn thấy một nhóm người tụ tập trước cổng, mấy cảnh sát cũng có mặt, đang vung tay to tiếng gì đó, lòng giật đánh thót, cho rằng xảy ra chuyện rồi, vội vội vàng vàng phóng tới, không ngờ một đám cảnh sát vây quanh cái xe tải nhỏ, nhìn một cái là biết xe tự cải tạo, không phép, chắc là do Lý Dật Phong lái.
Quả nhiên ghe thấy cái giọng huênh hoang của Lý Dật Phong:” Đừng có thấy cái xe này cũ mà coi thường, khỏe hơn cả cái Huyndai của tôi đấy, do đồn trưởng của chúng ta nhờ cao thủ trong thành phố cải tạo, sau này các cậu đi thu hàng sẽ lái nó.”
“ Phong thiếu gia, xe này không biển.” Lý Thuyên Dương ngó quanh phát hiện điểm quan trọng:
“ Biển làm cái gì, xe này chỉ để chạy mấy xã xung quanh đây lấy hàng thôi, sau đó ra đường quốc lộ chuyển xe khác đưa lên thành phố, chỗ chúng ta không có cảnh sát giao thông quái đâu, sợ gì.” Lý Dật Phong phất tay rất khí thế:
“ Cẩu thiếu gia, xe này bao tiền?” Lý Ngốc rõ ràng động lòng, có nát tới mấy cũng hơn xe máy:
“ Mấy nghìn cơ đấy ... dù sao thì có bị va chạm chút không phải xót, chỉ cần chạy khỏe được việc, không cần đẹp. Mà nói cho các cậu biết, tôi đang thương lượng với đồn trưởng, mùa thu chúng ta làm vụ lớn, đồn trưởng đúng là có nhãn quang, cái chỗ nghèo thế này mà cũng nhìn ra tiền ... Tập hợp.” Lý Dật Phong đang bốc phét đột nhiên hô một câu không liên quan:
Chỉ đạo viên Vương Tấn hùng hổ đi tới, rống lớn:” Dật Phong, đi theo tôi.”
Đám cảnh sát như chuột thấy mèo, tên trốn được là trốn, tên tránh được là tránh, Lý Dật Phong bị điểm danh không chạy đi đâu được lo thon thót đi theo Vương Tấn vào đồn.
Vương Tấn ngồi xuống bàn làm việc, vỗ bàn đánh sầm:” Làm cái gì thế hả, một hai lần tôi không muốn mách cha cậu, cậu không thấy không còn ra thể thống gì nữa sao? Làm cả đồn thành chốn dơ dáy bẩn thỉu.”
“ Đâu có chú, nơi này cái gì không tốt nhưng mà không khí thì tốt lắm, đâu ra bẩn thỉu?” Lý Dật Phong giả ngây giả dại, vừa thấy chỉ đạo viên biến sắc liền đổi giọng:” Cháu kiếm cho họ ít việc làm mà, nếu không suốt ngày ở đồn chỉ làm chuyện vớ vẩn vô nghĩa.”
“ Học tập tri thức nghiệp vụ mà cậu nói là vớ vẩn à?” Vương Tấn nổi nóng:
“ Chúng ta chấp pháp toàn là chú rút thắt lưng đánh người, có gì mà phải học.”
Á à, láo quá rồi, Vương Tấn vỗ bàn đứng bật dậy, có điều không nói lại được, thực chất là thế, học tập pháp chế hành chính, quản lý trị an ở nơi này đều chẳng dùng tới, thở dài, đổi sang khuyên nhủ:” Dật Phong, không phải là chú bới móc cháu, nhưng cháu là cảnh sát nhân dân, đeo quốc huy, mặc cảnh phục đi bán phân bón, bán gạo, cháu có thấy thích hợp không?”
“ Chính phủ còn bán đất, cảnh sát bán gạo có gì sai?” Lý Dật Phong cãi:
Rầm, Vương Tấn thuận tay cầm cuốn văn kiện ném vào mặt Lý Dật Phong, làm hắn giật mình né tránh, vẫn không thức thời, tiếp tục nói:” Chú, mọi năm thương nhân mang phân bón cho hương thân, chẳng những giá cao, lại còn trộn hàng giả, năm nay chúng ta mang phân bón tốt, giá tốt cho mọi người, chú có nghĩ tới trong xã được lợi thế nào không? Còn nữa mọi khi gạo trắng đổi ngô là một đổi bốn, dưới sự chỉ đạo anh minh của đồn trưởng, giờ ba cân sáu lạng đổi một cân, chú, cháu dám nói, hai năm nữa thôi, hình tượng chói sáng của đồn trưởng sẽ áp đảo chú.”