Thằng nhãi này trước kia đừng nói cãi lại mình, ông trừng mắt là trốn biệt tăm rồi, sau khi đi theo đồn trưởng, lá gan mỗi lúc một lớn, đồn trưởng bảo sao nghe vậy, lời ông ta thì cãi nhem nhẻm. Vương Tấn nhắm mắt lại, gặp phải đồn trưởng như thế có thể làm gì, bây giờ mà bình bầu dân chủ, e là vị đồn trưởng bán gạo ấy có số phiếu ăn đứt ông ta mấy chục năm gian khổ vì quê hương.
Nghĩ đã thấy cay đắng.
“ Chú, chúng ta không tham ô của công, càng không tổ chức XHĐ, không lừa đảo của dân, có vấn đề gì chứ? Mang tới nhiều ưu đãi thực tế như vậy cho dân, ai dám nói chúng ta không phải vì dân phục vụ? Phục vụ thì thu phí là hiển nhiên, chúng ta phá án còn cần kinh phí cơ mà.” Lý Dật Phong thấy mình ngày càng chẳng phải sợ gì chỉ đạo viên, đúng rồi, vì hắn có trộm gà bắt chó đâu mà sợ:
Vương Tấn nhìn Lý Dật Phong nói hùng hồn, e người khác trong đồn cũng nghĩ thế, xem chừng một mình không vãn hồi được nữa:” Được, coi như cháu nói đúng đi, vậy cháu định cứ buôn gạo mãi ở quê vậy à? Định thành lái buôn à?”
Lý Dật Phong ngẩn người, tương lai thế nào hắn chưa nghĩ tới.
Vương Tấn nhìn thấy điểm yếu rồi, rút trong túi ra một văn kiện nhăn nhúm, vuốt phẳng đưa Lý Dật Phong, đó là công văn của cục công an huyện, động viên tham gia phá án đại hội chiến, không hiểu, chuyện công tác hắn không hiểu nhiều năm rồi.
“ Xem dòng cuối, giai đoạn ba hoạt động, tập trung giải quyết án cũ, án treo, án mạng , từ tỉnh tới các thành phố, đều treo thưởng, lần này treo thưởng đối nội, không cần biết là dân cảnh hay hình cảnh, thậm chí là cảnh sát giao thông, chỉ cần có thể phá án, cảnh sát viên nâng lên đội trưởng, khoa viên lên khoa trưởng, chức vị lên một bậc, đây chính là cơ hội tốt.” Ánh mắt Vương Tấn đầy kỳ vọng và thâm ý:
Lý Dật Phong nghe thấy chuyện uy phong như thế, mắt sáng lên, nhưng ảm đạm đi rất nhanh: “ Chú, cháu gây án còn chẳng xong, nói gì tới phá án, cháu biết gì đâu.”
“ Cháu không biết nhưng đồn trưởng biết.” Vương Tấn nhắc nhở:
“ A, đúng đúng, kéo anh Dư theo là ăn chắc rồi.”
“ Lần trước chú gặp cha cháu, cha cháu cứ nói cháu tiến bộ rồi, nếu lập thêm một chiến công nữa, chẳng cần dựa vào cha cháu cũng lên chức, chẳng vinh quang bằng mấy bán mấy bao gạo à? Cháu còn thiếu vài đồng lẻ đó sao?” Vương Tấn dụ đỗ từng chút một:
Lý Dật Phong bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ rồi, chuyện này đúng là hay hơn thật.
Vương Tấn châm điếu thuốc: “ Cháu cũng biết đấy, Tiểu Dư là do phật ý lãnh đạo nên bị đầy xuống đây, cậu ấy toàn thân bản lĩnh, nếu ở thời cơ này mà lộ mặt giúp cháu một tay, còn chẳng phải dễ như bỡn.”
“ Đúng thế, sao cháu không nghĩ ra nhỉ?”
“ Vì đang bận chở phân, chở gạo chứ sao nữa.” Vương Tấn thúc giục:” Đi đi, gọi theo anh Dư của cháu, tới bảng anh hùng của cục báo danh, giờ có thể có người không biết cục công an huyện Cổ Trại, nhưng mà không mấy ai không biết đồn công an xã Dương Đầu Nhai.”
“ Vâng vâng.” Lý Dật Phong cầm văn kiện hăm hở chạy đi, mà được vài bước đã quay về, ỉu xìu xìu:” Nhưng mà đồn trưởng không có nhà.”
“ Đi đâu?”
“ Mang cao lương đi bán, lúc nãy anh ấy gọi điện nói thứ hai tuần sau mới về.”
Vương Tấn lòng phiền loạn đuổi Lý Dật Phong đi rồi đóng cửa lại, vị đồn trưởng này, ài, không còn từ ngữ nào để mà diễn tả nữa rồi.
…. ….
Dư Tội vốn định lên tỉnh thành đoàn tụ với chị Lâm vui vẻ đến hết tuần, ai ngờ cô có công tác đột xuất rồi, thế là ở nhà tới 4 ngày mới chuẩn bị về đồn làm việc, lần nào về nhà cũng bị cha giục mấy lần mới uể oải lên đường, mỗi lần đi lại thấy nhà chẳng ra nhà.
Hai mấy năm rồi, nhà người ta thay đổi lớn, nhà mình thì chả có gì, chỉ cũ hơn, đồ đạc chẳng thèm sắm sửa, đến cái nhà trọ còn khá hơn thế, nhà gì mà trông chả khác gì cái kho.
Dọn dẹp phòng nhỏ của mình, gấp quần áo gọn ghẽ, quét sân, đem rác cha chất mấy ngày lên xe, sắp đi thì cha vội vội vàng vàng quay về, giống mọi khi, hoa quả vài loại, bánh nướng cả bao, như sợ con trai đi đường bị đói, về đồn chỉ béo cho bọn độc thân kia.
“ Cha, nhiều thế, ăn không hết đâu.” Dư Tội đứng bên xe, mỗi lần chia tay làm như vĩnh biệt vậy:
“ Ăn không hết thì ăn từ từ, cái chỗ đấy nghèo, kiếm chỗ ăn lẩu còn chả có ... Xem con trai cha gầy thế này.” Dư Mãn Đường bảo y đợi rồi chạy vào nhà:
Dư Tội ngồi trong xe thở dài, cha không biết làm cảnh sát xã sung sướng thế nào, mình có thu nhập thêm, cơm rượu ngày ngày đều sẵn, đâu vất vả giống cha ... Cha đúng là hóa thân của vất vả, lần nào thấy cũng bận rộn bán hàng, sáng xót hoa quả bị hỏng, tối hí hửng đếm vài đồng tiền lẻ , mỗi lần như thế cảm giác khó diễn tả.
Cha sắp 50 tới nơi rồi, có còn trẻ trung gì nữa đâu, Dư Tội mong cha giống như mấy ông già trong thành phố cầm lồng chim đi khoe nhau, đánh cầu lông, tham gia khiêu vũ ... Không phải kiếm từng xu từng hào thế này.
Nhưng y không làm được, đợi khi có năng lực đó rồi, chẳng biết cha còn sức hưởng thụ không?
Nhổ vào, phỉ phui cái mồm, Dư Tội nhổ phì một cái, mắng bản thân, ai ngờ nhổ trúng chân cha, cha nổi giận vung tay tát cho một phát:” Học ai thế hả, làm lãnh đạo rồi còn nhổ bừa nhổ bãi như thằng lưu manh, cẩn thận cha đánh mày.”
Dư Tội ôm đầu rối rít nhận sai, cha thì chuẩn bị cái hũ nhỏ nhét vào tay con trai, mở ra thử thấy mùi mặn mặn:” Gì thế cha?”
“ Dưa muối, dì Hạ làm cho cha đấy, cha để lại cho mày, ngon lắm, còn làm cả dưa chuột muối, ăn vừa giòn vừa ngon.”
“ Dạ.”
Ai ngờ Dư Tội vừa cất đi, Lão Dư nói ngay:” Mày nhận quà rồi nhé, chuyện Nha Nha, mày phải lo liệu đấy.”
“ Hả, thế này mà cung tính à?” Dư Tội dở khóc dở cười, cha nào đi gài bẫy con mình như thế:
“ Đây là tấm lòng của dì Hạ, lại không bắt mày bỏ tiền, dì ấy có chút tích góp, muốn thắp hương mà không tìm được miếu, chuyện trong nhà, không nhờ vào mày thì nhờ ai?” Dư Mãn Đường mặt đổi sang khó coi:
Hôm đó sang nhà dì Hạ xin lỗi rất tốt, đại khái con nha đầu kia cũng biết là Dư Tội không dễ chọc vào, cho nên mặt nặng mày nhẹ song không dám nói lời gì khó nghe. Dư Tội thì mặt dày hơn thớt “chân thành” xin lỗi. Dì Hạ nghe chính miệng Dư Tội xác nhận lần nữa, lòng vui lắm, trong bữa cơm cứ gắp thức ăn cho y suốt, mỗi lần như thế lại bị con bé dùng đôi mắt chứa dao găm lườm cho, rợn cả người.
Dù sao thì nó cũng không phản cảm chuyện làm cảnh sát hoặc quân nhân, nói thế nào nhỉ, đại học chia dăm bảy loại chứ trường cảnh sát à, chỉ cần vỗ ngực nói học trường cảnh sát là đủ rồi, đều nát như nhau mà.
Mọi chuyện coi như định đoạt, ăn rồi, hứa rồi, giờ quà “hối lộ” cũng nhận rồi, Dư Tội phải nhận lấy cái gánh nặng ngàn cân này thôi chứ biết làm sao, đau đầu nói:” Được được, cha bảo nó ôn tập cho tốt, không yêu cầu có điểm số tốt, ít nhất phải để con mở mồm ra nhờ người ta cũng không xấu hổ, năm sau con sẽ trải đường cho.”
Dư Mãn Đường hài lòng hết mức, vỗ vai con trai mấy cái liền:” Thế mới là con cha chứ, cha biết mày giỏi mà.”
Dư Tội không dám dây dưa ở đề tài này nữa, thúc giục cha về hiệu, rồi nổ máy đi tới đồn công an xã làm việc.