Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 450 - Q4 - Chương 120: Muốn Lấy Phải Dụ. (1)

Q4 - Chương 120: Muốn lấy phải dụ. (1) Q4 - Chương 120: Muốn lấy phải dụ. (1)

Xe đang phóng bay bay trên đường thì tít, tít, tít, di động báo có tin nhắn, Dư Tội liếc nhìn một cái tim vọt lên tận cổ, là tin nhắn của An Gia Lộ: Cậu ở đâu?

Chuyện gì thế nhỉ?

Từ hồi tham dự hội thảo ở Đại Nguyên, sau đó hai người không gặp nhau nữa, mấy tháng liền bận rộn kiếm tiền, rảnh rỗi cũng lên thành phố hẹn hò với Lâm Vũ Tịnh, đúng là bỏ An Gia Lộ ra sau đầu rồi.

“ Sao thế An An?” Dư Tội dừng xe gọi điện lại, chỉ nghe thấy tiếng thở mà không trả lời, nuốt nước bọt nói:” An An, lần trước mình uống say nói linh tinh, không phải cố ý ... Thời gian này bận rộn công tác, khi nào rảnh sẽ tới thành phố thăm bạn ... Bạn không giận chứ?”

Lần trước uống say Dư Tội chẳng nhớ gì hết, nhưng mà theo những người chứng kiến thì trước mặt bao người thộ lộ tình yêu đơn phương thầm kín bao năm, còn hứa hẹn gì mà sau này kiếm được tiền sẽ cưới cô, làm đồn trưởng Dư tỉnh rượu một cái trốn thẳng về quê, không dám nhìn mặt An Gia Lộ, tới giờ vẫn còn chột dạ.

Giả sử tỉnh táo mà nói thì không vấn đề gì, nhưng vấn đề chính Dư Tội chẳng nhớ mình nói gì, lời đám anh em xấu không đáng tin, đương sự không dám hỏi, thế mới thấp thỏm bất an tới giờ.

Đang thấp thỏm chờ đợi, không ngờ phá ra tràng cười lớn, là tiếng cười của Lý Dật Phong, làm Dư Tội suýt nữa đập điện thoại, song chợt nhớ ra:” Sao cậu có di động của An An?”

“ Hì hì, có hai mỹ nữ tới đồn chúng ta làm khách, không biết anh có hứng thú tham gia không, muốn tham gia thì mau mau về đi.”

Tiếp đó là tiếng cười nữ nhân, chẳng cần phân biệt cũng biết là An Gia Lộ và Âu Yến Tử rồi, đang định nói thêm thì bên kia đã cúp máy, Dư Tội vỗ vỗ trán, ngồi một lúc mới khởi động xe lên đường ...

Có câu trời sinh ra ta ắt sẽ dùng, người như Cẩu thiếu gia đúng là có đất dụng võ, ví như nói tới ăn chơi hưởng lạc thì hắn hơn khối người.

Dư Tội vừa mới về đồn liền bị Lý Ngốc kéo đi, đến nơi Cẩu thiếu gia chuẩn bị, đúng là chấn kinh.

Địa điểm đặt ở một cái miếu hoang của xã Dương Đầu Nhai, trước miếu có mảnh đất trống lát đá cầu kỳ, lúc này được quét dọn sạch sẽ, đặt bếp nướng, đằng xa là cảnh núi nông thôn làng đẹp nhất ở xã.

Lý Dật Phong phồng mang trợn má thổi than, bên cạnh là bếp xếp bằng đá, Lý Thuyên Dương nguấy thịt đun trong nồi, giữa sân đặt hai cán bàn đơn giản, kính trong suốt, đặt thùng đá ướp bia. Cách đó không xa có tiếng nữ nhân ríu rít, An Gia Lộ và Âu Yến Tử, lại gần phát hiện ra Tôn Nghệ leo lên cây hái táo thả xuống.

Thay ra bộ cảnh phục, mặc lên người bộ trang phục thể thao trắng muốt, đầu buộc sợi lụa đỏ dài, phối hợp vẻ đẹp kiêu kỳ, giữa núi xanh rừng thẩm, vẻ đẹp điên đảo của An Gia Lộ càng chói mắt, vô tình nhìn thấy Dư Tội, nhoẻn miệng cười làm đôi mắt cong vút lên như trăng non, sau đó nhanh chóng quay đầu đi như có chút thẹn thùng.

Ấy dà, đồn trưởng Dư chỉ biết cởi quần đánh sáp lá cà, chuyện tình cảm nói cho cùng vẫn là chim non, làm sao chịu nổi một nụ cười như thế, tức thì tim đập bộp một phát, chẳng biết bay đi đâu mất rồi, trơ ra như thằng ngốc.

“ Đồn trưởng, anh làm sao thế?” Lý Ngốc rất không thức thới sán tới hỏi, lại còn đẩy Dư Tội một cái, khiến Lý Dật Phong chú ý thấy cười cực gian:

Dư Tội khôn lằng nhằng, đi tới bẻ tay Lý Dật Phong ấn đầu hắn xuống, rit khe khẽ như rắn phun nọc:” Nói, rốt cuộc là chuyện gì?”

“ Chuyện gì là chuyện gì ạ?”

“ Sao bọn họ lại tới đây?”

“ Chẳng lẽ anh không thích họ tới đây?” Lý Dật Phong vặn lại:

“ Vớ vẩn, anh mày mong còn chẳng được.” Dư Tội vọt miệng nói, có điều lập tức nghiêm mặt bổ xung: “ Bạn học mà, nên thường xuyên tụ họp.”

“ Cho nên em mới giúp anh làm việc mong ước trong lòng, em nói với họ là anh cực lực mời họ tới Dương Đầu Nhai ngắm cảnh ... Hơn nữa còn có niềm vui bất ngờ cho họ, khiến họ vui quên lối về ... Để họ yêu cả đường đi lối về, thích luôn cả đồn trưởng ...” Lý Dật Phong vừa nịnh bợ vừa quan sát sắc mặt đồn trưởng: “ Anh thấy em làm chuyện này thế nào?”

“ Không tệ.” Ánh mắt Dư Tội bị giải lụa đỏ thu hút, cứ như nó có ma lực vậy, chuyên này không phải nói chứ, Cẩu thiếu gia đúng làm rất vừa ý đồn trưởng Dư:

Xem ra đã chuẩn bị từ lâu, tất cả đều đã thỏa đáng, trong nồi hầm ba con gà đồi với nấm núi, Lý Dật Phong chuẩn bị nửa con dê, chẳng mấy Cao Tiểu Binh lại vác từ trong nhà một bao táo mới, hạnh đào chưa lột vỏ, mấy loại hoa quả tươi, mọi người tự động thủ, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Làm mấy việc này cảnh sát quê thuần thục lắm, hai cô công chúa trong thành phố nhìn cái này thấy tò mò, nhìn cái kia thấy mới lạ, đặc biệt là Cao Tiểu Binh mang tới rổ bánh ngô và khoai lang cho họ thử, Âu Yến Tử hạnh phúc reo lên:” Oa, nếu có thể sống ở đây thì tốt biết mấy, tôi sẽ ngày ngày ăn cái này.”

“ Cái này mà ngon à?” Lý Ngốc ngây ra, mùa này ở chỗ họ, ăn không hết đem nuôi lợn:

“ Lại còn không ngon sao, bây giờ tôi mới thấy ở quê thật hạnh phúc.” An Gia Lộ gật đầu ngay, hai mắt sáng dập dờn:

Người nhà quê nhìn nhau cười, người thành phố cũng cười, tóm lại hai bên đều vui vẻ. Lúc này Tôn Nghệ hì hụi dùng con dao đầu cong lột vỏ hạch đào, Dư Tội dạy hai cô gái làm, lấy nhân hạch đào tươi, cho vào mồm, nhìn hai cô gái cứ reo hò suốt, cũng không nhịn được cười.

“ Dư Nhi, thật không phát hiện ra, cuộc sống ở quê thật phong phú.” Tôn Nghệ hâm mộ hết sức:

Dư Tội xua tay:” Không có đâu, mọi người tới chơi nên mới chuẩn bị thôi, bình thường làm gì thoải mái thế? Chỗ này chẳng có việc gì làm, chẳng có cái gì để chơi, buồn tẻ lắm.”

“ Thôi đi, cậu cầm đầu mọi người đi buôn phân bón, đổi gạo trắng tưng bừng còn nói buồn tẻ à, Dật Phong đã kể hết rồi nhé.” Âu Yến Tử bĩu môi: “ Phải không Dật Phong?”

Lý Dật Phong lại chẳng gật đầu vội:” Đúng đúng, chỉ mấy tháng trong đồn kiếm được vài vạn, đồn trưởng muốn cải thiện cuộc sống của mọi người mà, phải không anh em?”

Mấy cảnh sát quê đều tham dự, lợi lộc không ít, khen đồn trưởng anh minh.

Ái dà, bình thường làm việc này không thấy gì, sao qua mồm mấy thằng này nói chướng tai thế nào ấy, Dư Tội ngại ngùng nói:” Chuyện đó .. Chỉ kiếm ít phí vận chuyển, chủ yếu thuận lợi cho quần chúng, vì nhân dân phục vụ mà, dù sao cảnh sát ở đây cũng rảnh ... Ha ha ha ... Hôm nay tới đây chơi, không nói chuyện này, không nói chuyện này.”

“ Sợ cái gì, có phải là vay tiền cậu đâu.” Tôn Nghệ lại lần nữa cảm khái cuộc sống ở quê thoải mái, thích làm gì làm nấy:

Âu Yến Tử hỏi nhỏ:” Dư Tội, cậu biết Trương Mãnh đã đi chưa?”

Lý Dật Phong nhảy vào trả lời thay:” Anh ấy biết lâu rồi, Trương Mãnh tới xã chúng tôi, bị cô trưởng thôn dụ dỗ ...”

“ Ai hỏi cậu, nhiều chuyện cái gì?” Âu Yến Tử không vui, lườm một cái:

Lý Dật Phong đứng thẳng kính lễ: “ Vâng, không nhiều chuyện nữa.”

Í, quái lạ, không đúng rồi, Lý Dật Phong hiện nhắc tới Trương Mãnh chẳng có vẻ thù oán gì nữa, trước mặt Âu Yến Tử càng hạ mình, mục tiêu của cái thằng này di chuyển rồi, ánh mắt Dư Tội chạm vào ánh mắt An Gia Lộ, xem ra cùng chung ý nghĩ, cơ mà Dư Tội lại bất ngờ tránh đi, An Gia Lộ cứ nhìn y chằm chằm, làm đồn trưởng Dư toàn thân thiếu tự nhiên.

Âu Yến Tử sớm nhìn ra chuyện bất thường giữa hai người rồi, giờ không còn nghi ngờ nữa, chỉ có Tôn Nghệ mím môi mím lợi bóc hạch đào chả biết gì, còn càu nhàu, chửi luôn Súc Sinh.

.....

Hôm nay dừng ở đây, mọi người thích đọc mảng phá án hơn hay mảng cuộc sống hơn?

Bình Luận (0)
Comment