Sự kiện Trương Mãnh rời bỏ tổ chức gần như đón nhận toàn lời chỉ trích, thậm chí còn có lời tức giận như đào ngũ, phản bội, chuyện tương tự cũng xảy ra với Uông Thận Tu. Dư Tội thấy không công bằng, châm chước từ ngữ nói:” Tôi thấy không nên trách anh ấy, vì cô gái mình thích mà từ bỏ lý tưởng không hẳn là sai, thậm chí tôi thấy rất dũng cảm, chuyện đó không phải người bình thường có thể làm được.”
An Gia Lộ nghe câu này, mắt thoáng qua chút đau đớn cùng hâm mộ nhưng cô che dấu rất nhanh, trầm mặc một chút, dùng giọng điệu giống đơn thuần là tò mò, hỏi:” Có phải là bên nữ lo công tác của cậu ấy độ nguy hiểm quá cao nên tìm đơn vị mới không?”
“ Chắc chắn là thế rồi, mình nghe nói mấy người công tác ở đại đội hai có chút biến thái.” Âu Yến Tử làm như vẻ tiết lộ tin mật:
“ Ê ê, ý gì thế, tôi ở đại đội hai đấy nhé.” Tôn Nghệ nghe thấy phản đối:
“ Cậu chỉ là lái xe.” Âu Yến Tử bĩu môi nói một câu xuyên tim:
Tôn Nghệ á khẩu một lúc mới phản bác:” Tôi cũng có chút biến thái đấy, một tháng lái xe hơn vạn km, mông chai cả luôn rồi.”
Mọi người cười khúc khích, không khí nhờ thế cứu vãn không ít, Lý Dật Phong đặt miếng thịt dê vừa nướng xong lên đĩa:” Tôi rất phục các anh em của đại đội hai, kỳ thực tôi cũng có lý tưởng thành cảnh sát trừ bạo an dân, chị Yến Tử nhỉ?”
Âu Yến Tử lè lưỡi làm mặt quỷ, người ngồi đây ai chả biết Cẩu thiếu gia là cái loại gì.
Lý Dật Phong vỗ ngực tuyên bố:” Tôi chính thức tuyên bố, từ hôm nay trở đi sẽ làm cảnh sát tốt, mọi người không được gọi tôi là Cẩu thiếu gia nữa, sau này đi trộm gà bắt chó, đừng có mà gọi tôi.”
Lý Ngốc ngớ ra:” Có ai gọi anh đâu, toàn là anh gọi mọi người theo mà.”
Mọi người cười lăn cười bò, An Gia Lộ mắng hắn chuyên tâm vào việc, quay sang hỏi Dư Tội:” Đồn trưởng Dư, nói xem các cậu bình thường trộm gà bắt chó thế nào, xem ra làm không ít hả, đến mức còn phải thề không làm nữa.”
“ Đừng để ý tới cậu ta, chỉ có mình cậu ta hay điên thế thôi.” Dư Tội phủ nhận ngay, hình tượng của đồn quyết không thể bị bôi nhọ:
Có điều nói đi phải nói lại, hôm nay nhờ cả cái tên đó, khi bọn họ ngồi tán gẫu bóc được cả rổ hạch đào thì Lý Dật Phong gọi mọi người lên bàn, gà hầm nấm thơm ngào ngạt, dê nướng vàng ruộm, phối hợp đống rau quả quê, bia lạnh, ngồi giữa thiên nhiên gió lộng, mọi người ăn uống vui vẻ.
Trong bữa cơm Dư Tội dò hỏi mới biết, là Lý Dật Phong cổ động Âu Yến Tử xuống quê chơi, quan hệ hai người chưa tới mức đó nên Âu Yến Tử ngại, dĩ nhiên rủ theo An Gia Lộ. Hai cô gái đều nghỉ phép đi chơi, còn chưa yên tâm nên liên hệ bạn cũ, dẫn cả Tôn Nghệ đang luân lưu nghỉ phép làm tài xế.
Nhìn Lý Dật Phong và Âu Yến Tử trong bữa ăn mắt qua mày lại, thậm chí một lần Âu Yến Tử ra tay véo tai hắn, Dư Tội chỉ biết thầm thở dài, xem ra Lý Nhị Đông không có hi vọng gì rồi.
Ôi thôi vậy, cũng đã cố rồi, không biết Lý Nhị Đông còn đang ở nơi nào theo dõi nghi phạm, hình như mình không có khiếu làm mai, lần đầu giúp Lệ Giai Viện và Lý Dật Phong thì Trương Mãnh hưởng lợi, vun vào cho Âu Yến Tử và Lý Nhị Đông thì có Lý Dật Phong chen ngang.
Lại nói tới chuyến dã ngoại, ăn uống cơ bản là lãng phí, hai cô gái vì giữ dáng nên ăn chẳng được bao nhiêu đã chạy đi chơi rồi, nhìn thấy cái gì cũng thích thú chỉ béo bở mấy tên cảnh sát quê và Tôn Nghệ, kẻ nào kẻ nấy ăn như không còn ngày mai. Dư Tội chỉ tới là dừng, tâm tư quá nhiều, khẩu vị liền kém đi, lát sau ngồi ngây ra trước cái bếp đá.
Cộp, cảm giác cánh tay đụng vào cái gì đó đau một chút, chả sao, sống ở nơi này thần kinh thô quen rồi, ôm lấy tay, chẳng coi ra gì, nhìn Âu Yến Tử và Lý Dật Phong đang người trước người sau tản bộ, với ánh mắt của cảnh sát hình sự phân tích xem hai người này có khuynh hướng tiếp tục trượt xuống vực sâu hay không.
Cộp khẽ một cái, Dư Tội ôm đầu, có hơi tức rồi, lần này là bị tập kích, y tìm kẻ to gan lớn mật, phát hiện ở phía cổng miếu, An Gia Lộ cầm nắm đá nhỏ, ngoắc ngoắc ngón tay gọi y.
Nếu là người khác là tít mắt chạy tới rồi đấy.
Nhưng đồn trưởng thì khác, ý thức cảnh giác cao, dù gì cũng có bạn gái rồi mà, nhìn Lý Dật Phong và Âu Yến Tử trò chuyện say sưa, Tôn Nghệ và mấy cảnh sát quê gặm xương tưng bừng, xác định không lo hiểu lầm mới lấy đồ uống đi về phía An Gia Lộ, cười ngượng đưa cho cô.
An Gia Lộ nguýt dài:” Cậu cười cái gì thế hả?”
“ Không phải cố ý đâu, làm lãnh đạo mà, thế nào cũng phải có vẻ mặt thân dân chứ.” Dư Tội nói xong lại khoe nụ cười than dân của mình:
Chỉ một câu làm An Gia Lộ không nhịn được cười, lộ hàm răng trắng đều đặn, cô vặn chai nước uống một ngụm, nhìn Dư Tội ngồi cách một quãng:” Hình như cùng với thời gian, chúng ta ngày càng xa lạ, cậu có cảm giác đó không?”
“ Có.” Dư Tội gật đầu:
“ Vậy cậu biết nguyên nhân không?”
“ Có phải mọi người đều bận, chuyện này có thể hiểu được mà.”
“ Không phải chứ, có ai đó rất thanh nhàn, bán phân bón, vận chuyển gạo, thu mua cao lương, ngô, nghe nói làm ăn tốt lắm mà.” An Gia Lộ dùng giọng điệu trêu ghẹo nói ra, vừa nói vừa nhìn Dư Tội, cảm giác chàng trai này, dùng bất kỳ loại tư duy nào cũng không lý giải được:
Chuyện này Dư Tội cố giấu, e bị tên Cẩu Thiếu gia đó coi như sự nghiệp vẻ vang khoe khoang khắp nơi rồi: “ Bạn dùng từ không chính xác lắm, mình giải quyết vấn đề thiếu phân bón cho quần chúng, gạo chủ yếu là tổ chức cảnh sát trong đồn làm việc thực tế có lợi cho dân ... Cảnh sát với nhân dân một nhà mà, làm mấy chuyện đó có lợi tăng tiến tình cảm, ở quê đây càng là hành động quan trọng.”
Có ma mới tin, An Gia Lộ cười chẳng hề giữ gìn hình tượng, thi thoảng nhìn nhau một cái rồi lại phì cười, bất tri bất giác thu hẹp khoảng cách.
Ký thực An Gia Lộ lúc tới đây còn có chút lấn cấn trong lòng, nhưng thấy Dư Tội, cười không hết, thế là chuyện không vui cứ thế tiêu tan như mây khói, cái anh chàng cảnh sát quê nửa ngày mang tới cho cô niềm vui nhiều hơn ở thành phố một tháng. Lúc này cô cứ nhìn Dư Tội lại liên tưởng cảnh y mặc cảnh phục bán phân bón, vác gạo, nếu nhìn tận mắt chắc phải hay lắm.
Nếu mà nghe nói y lạm dụng chức quyền, tham ô hối lộ bị đuổi rồi chắc còn dễ tiếp nhận hơn, nhưng y lại đi bán phân bón, nghĩ tới một cái lại buồn cười rồi, quay sang nhìn Dư Tội, chưa kịp nói gì đã cười.
Nhìn như thế, cười như thế làm Dư Tội chẳng biết ứng phó thế nào, một cô gái sôi nổi hoạt bát như An Gia Lộ, hẳn không thiếu bạn bè, không thiếu niềm vui mới đúng, đâu cần vì vài câu nói của y mà vui vẻ đến thế, điều ấy gián tiếp nói lên rằng, cô đang sống rất khép mình cô độc.
Kết hợp với lời Giải Băng nói hôm đó thì không khó đoán rồi, hai người đã thực sự chia tay, có vẻ An Gia Lộ đã lún quá sâu rồi, cho nên mới đau khổ như thế, từ cái lần tình cờ gặp khi tới hỏi chuyện người nước ngoài bị mất đồ, Dư Tội phát hiện cô có điều bất thường rồi, tới nay đã quá nửa năm, không nguôi ngoai mà có vẻ tình hình càng tệ, cô ấy yêu hắn nhiều thế sao? Dư Tội bỗng có chút đau lòng.
“ Này, đang nói chuyện mà cậu lại thất thần.” An Gia Lộ tỏ ra không vui:
“ Đâu có, mình đang tập trung lắng nghe mà.” Dư Tội giật mình sực tỉnh, tất nhiên chối ngay:
“ Phải hay không trong lòng cậu tự biết.”
An Gia Lộ mím môi cười, dáng dấp đấy sinh khí, khóe miệng hơi cong lên thôi cũng như toát ra muôn vạn phong tình, Dư Tội càng thấy nhói một phát, mấy tháng rồi không gặp mà vẫn có thể làm mình khốn đốn thế này, về sau sống ra sao?