Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 452 - Q4 - Chương 122: Muốn Lấy Phải Dụ. (3)

Q4 - Chương 122: Muốn lấy phải dụ. (3) Q4 - Chương 122: Muốn lấy phải dụ. (3)

Biết cái gì? Thì đương nhiên là không phải đang lắng nghe, song nghe giọng điệu An Gia Lộ hình như có ám chỉ khác thì phải, Dư Tội dè dặt thăm dò: “ Bạn bảo mình nên nói gì đây?”

“ Tốn công sức như thế tổ chức dã ngoại, còn mượn tay Dật Phong vòng vèo qua Yến Tử ... Không phải chỉ vì muốn mời mình một bữa cơm thôi chứ? “ An Gia Lộ trí tuệ vạch trần Dư Tội lòng dạ bất chính:

Á, hiểu lầm rồi, cơ mà sự hiểu lầm này, Dư Tội sẵn sàng tiếp nhận:” Thì tăng cường tình cảm, thu hẹp khảng cách, đó không phải dụng ý của cùng ăn uống à, lâu như vậy rồi không liên hệ với nhau.”

“ Là cậu không liên hệ thì có, ai đó biết làm sai nên lòng bất an.”

“ Bạn nói ai thế?”

“ Chỉ người nào đó ôm Lý Dật Phong thổ lộ.” An Gia Lộ mím môi quay sang bên nén cười, hôm đó Dư Tội biểu lộ tình cảm với cô, nhưng lại cứ ôm Lý Dật Phong không buông:

“ Đó là say rượu lỡ lời.” Dư Tội mất mặt lớn, nếu không phải Trương Mãnh rời chức thì giờ y làm trò cười cho đám bạn học rồi, nhưng mà y thề với trời, hôm đó có lẽ do bị Giải Băng khiêu khích, trong đầu ấp ủ ý nghĩ bất chính nào đó, nên chắc say rượu không kiểm soát được mà nói ra, chứ hồi đi học, y không để ý tới An Gia Lộ nhiều, với y khi đó thì con gái chỉ là đám tốn tiền phiền phức thôi:

“ Thế không phải suy rượu thật lòng à?” An Gia Lộ có chút tức giận, dùng giọng điệu chất vấn nhìn chằm chằm Dư Tội:

“ Này, bạn là một phần tử chấp pháp, cho dù không tán đồng cũng phải tôn trọng quyền nói thật của người khác chứ.” Dư Tội định dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật thừa nhận chuyện hôm đó, nhưng mà nói xong thấy ánh mắt bất mãn của An Gia Lộ, đấm đầu mấy cái, xem ra chỉ còn cách đối diện với hiện thực, sai cho sai luôn vậy, thở dài có chút chua chát:” Được rồi, mình nhận được chưa … bởi vì khi mình tỉnh không dám nói, không đủ can đảm, không đủ tự tin.”

An Gia Lộ cũng chỉ làm khó Dư Tội, ai dè y thừa nhận thật, đến lượt cô lúng túng, tâm tình của cô lúc này rất phức tạp, không khí giữa hai người bất chợt trở nên trầm lặng. Là cô gái rất thông minh, cô có cách để xoa dịu bầu không khí:” Phì, còn nói không dám, là ai mang hoa tới bày tỏ trong nhà ăn hả?”

“ Cái đó khác, không phải có nguyên cớ à ...”

Dư Tội ra sức phủ định lần bầy tỏ đó, nhắc lại chuyện cũ rồi từ đó kể chuyện cũ trong trường, chỉ là hai người ở trong trường không tiếp xúc mấy, chẳng có nhiều kỷ niệm chung, à có, Âu Yến Tử, chẳng phải hợp tác mai mối sao, chỉ là xui xẻo thế nào, bị anh chàng quan nhị đại nhìn trúng. Nghe An Gia Lộ kể, Lý Dật Phong thường xuyên lên Đại Nguyên bám lấy Yến Tử, bất kể gia thế, tướng mạo hay cái mồm khéo léo, rất có cơ sở làm Yến Tử động lòng. Dư Tội thấy không nghi ngờ nữa, nếu Cẩu thiếu gia mua nhà trên thành phố, điều chuyển công tác lên đó, coi như gạo nấu thành cơm.

Đề tài nói rất nhiều, nhưng không phải chuyện hai người, chuyện đó hiểu trong lòng là đủ, không cần nói ra. Đợi Tôn Nghệ và đám cảnh sát quê ăn xong thì tiết mục chuẩn bị sẵn cũng bắt đầu.

Vì thế dưới ánh sáng buổi chiều, một đám cảnh sát tụ tập, nghe hai mỹ nữ hát liên khúc tiếng Anh mà bọn họ không hiểu, nhưng nhìn nước dãi chảy dài, tiếng vỗ tay bôm bốp là biết độ hưởng ứng cao thế nào, làm không ít người trong thôn tụ tập xung quanh xem. Lý Ngốc ăn nói vụng về kể chuyện cười địa phương, bằng tiếng địa phương làm hai cô gái ngơ ngác nhìn nhau, Lý Thuyên Dương nốt nhạc không nhận ra nổi một cái cao giọng hát dân ca thành tấu hài.

Chơi tới tận năm giờ mới chịu giải tán, An Gia Lộ có vẻ chưa tận hứng làm Dư Tội rất hài lòng.

Ngay cả đồ đem về cũng chuẩn bị rồi, Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương đem hàng tồn trong đồn nhét hết vào xe Tôn Nghệ, hạch đào, khoai lang khô, còn có táo mới hái và đậu hầm, Tôn Nghệ bị sự nhiệt tình đó cảm nhiễm, hoàn toàn không để ý, người ta đâu phải vì mình.

“ Chị Yến Tử, lần sau lên tỉnh thành, em gọi điện cho chị nhé.” Lý Dật Phong ân cần mở cửa xe:

Âu Yến Tử kiêu ngạo nói:” Đừng gọi điện, chưa chắc tôi đã rảnh.”

Lý Dật Phong trăm khó không sờn:” Được rồi, vậy em tới thẳng chỗ chị luôn.”

An Gia Lộ phí cười, nhìn người khác thành đôi, cô cũng thấy vui, trêu:” Yến Tử, hay là ở lại chơi vài ngày đi, đơn vị của bạn cũng nhàn mà xin phép nghỉ vài ngày có sao.”

“ Hay quá hay quá, em sẽ làm cơm cho chị.” Lý Dật Phong mong mà chẳng được.

“ Ai mà thèm.”

Âu Yến Tử cong cớn nguýt một cái lên xe, đám cảnh sát quê cười hô hố, Lý Dật Phong mặt chẳng đỏ, vẫn đưa cô lên tận xe. Ở một cửa sổ khác, An Gia Lộ hạ cửa kính xuống nhìn Dư Tội chằm chằm như đợi y thể hiện, Dư Tội nghiêm túc nói:” Mình sẽ không gọi điện cho bạn đâu, bạn nên chuẩn bị tâm lý.”

“ Cái, cái gì?”

“ Không nghe Dật Phong nói gì à, minh sẽ tới tận nơi tìm bạn.”

An Gia Lộ làm mặt quỷ, xe đi rồi mới thò đầu ra để lại giọng nói êm tai:” Thèm lắm đấy, thích tới hay không thì tùy.”

Xe đi rồi, chỉ còn lại hai cánh tay đưa ra vẫy, Lý Dật Phong cứ ngây ra mãi, lẩm bẩm:” Cảm giác thật tốt.”

Dư Tội trố mắt nhìn, không ngờ cái tên tuyên bố từng lên giường nghìn lần lại có một câu thuần tình như thế.

“ Đúng là tốt mà, dã ngoại đã vui như thế, nếu dã chiến còn chẳng phải sướng chết thôi.”

Té ra là như vậy, Dư Tội cười lớn, thấy bình thường trở lại, không thèm đứng chung hàng ngũ với tên này nữa, xoay người bỏ đi.

Thế nhưng với Lý Dật Phong, đây vẻn vẹn chỉ là sự mở đầu:” Anh, chuyến này em an bài có làm anh hài lòng không?”

Bất kể sau này thế nào, ít nhất thằng này cũng làm được việc tốt là khiến An Gia Lộ vui lên rồi, cho dù chỉ là nhất thời, riêng điều ấy thôi đã khiến Dư Tội hài lòng:” Miễn cưỡng được.”

“ Nếu anh thích, em thường xuyên tổ chức, đảm bảo không bao giờ lặp lại ... Nhất định tận tâm tận lực giúp anh theo đuổi An mỹ nữ, làm anh hài lòng.” Lý Dật Phong vỗ ngực, tên này học vấn rất tạp, lôi kéo quan hệ như bọn lừa đảo giang hồ, phải thừa nhận, xuất thân nhà quan, rất giỏi đoán ý người khác, ví như đoán ý Dư Tội không thành vấn đề:

Dư Tội rất hưởng thụ sự nịnh nọt này:” Dật Phong, xem ra kinh nghiệm tán gái của cậu phong phú như thế, sao lại để Hổ nữ vuột khỏi tay?”

Lý Dật Phong bực mình xua tay:” Không nhắc nữa, không nhắc nữa, bọn em là thanh mai trúc mã, cô ấy quá hiểu em rồi, nói gãy lưỡi cũng vô ích.”

“ A, vậy là Yến Tử không hiểu, cho nên cậu lừa cô ấy?”

“ Xem anh nói kìa, nữ nhân không phải sống trong lời ngon tiếng ngọt của nam nhân à ... Anh cũng thế còn gì, trái là chị Lâm, phải là An mỹ nữ, chà chà, không thẹn là lãnh đạo.”

Dư Tội vội vàng quay lại bịt mồm hắn, giáo dác nhìn quanh:” Nghe đây, sau này chỉ giao lưu kinh nghiệm tán gái, chuyện vượt ngoài giới hạn đạo đức, không được bàn tán.”

“ Đúng đúng ... Anh nói đúng, nói nhiều ắt sai sót.” Lý Dật Phong lĩnh ngộ ý tứ lãnh đạo rất nhanh, đuổi theo Dư Tội vào tận phòng:” Anh, hôm nay em tận tâm giúp anh như thế ... Em có chuyện nhỏ, anh phải giúp nhé.”

“ Chuyện gì?” Dư Tội lên giọng lãnh đạo: “Nói đi.”

“ Chính là dáng vẻ uy nghi này của anh, em cũng muốn đề bạt, làm lãnh đạo như anh.” Lý Dật Phong tha thiết nhìn Dư Tội:

“ Nhầm người không thế, tôi có phải cha cậu đâu mà đề bạt cậu được.”

“ Nhờ đến cha mẹ tính gì là bản lĩnh, dựa vào chính mình mới là hảo hán chứ.” Lý Dật Phong vỗ ngực, chuyện này hắn tính kế mấy ngày, giờ là lúc quan trọng nhất, đem chuyện chỉ đạo viên nói ra một lượt:

Bình Luận (0)
Comment