Lý Dật Phong nghe mà ê hết răng, số ngày đồn trưởng không ở đồn còn nhiều hơn hắn, bây giờ lại giở cái giọng điệu gương mẫu ra, cơ mà giờ không đắc tội được, vẫn nói:” Chỉ đạo viên đồng ý rồi.”
“ Vớ vẩn.” Dư Tội không tin:
“ Thật, chú ấy nói, chúng ta là cảnh sát, không phải thương buôn, huống hồ đây là lúc giáp mùa, không có việc gì làm, chẳng bằng làm ít chuyện đàng hoàng. Nếu như phá được án mà người khác không làm được ... Em thành cán bộ lãnh đạo ngang hàng với anh ... Anh ơi, đừng đi, chúng ta là anh em thất tán bao năm, đừng bỏ em lại ...”
Không chịu nổi thằng điên này, đẩy mạnh hắn sang bên, Dư Tội vào phòng đóng cửa tới sầm một phát.
Mới sáng sớm Cẩu thiếu gia đã chạy tới làm ầm ĩ, mấy cảnh sát ngủ lại trong đồn thò đầu ra nhìn, chẳng rõ đầu đuôi ra sao, gì mà phá án với giết người, trong xã đã bao giờ có vụ giết người nào đâu, trộm trâu đã là án to lắm rồi, tưởng hắn nói linh tinh nên chả ai để ý.
Mọi người việc ai nấy làm bắt đầu chuẩn bị vo gạo thổi cơm ăn, cơm gạo trắng hẳn hoi nhé, giờ có thể ăn hàng ngày rồi, trước kia sáng sớm chỉ có bánh ngô hoặc cháo kê thôi, giờ đời sống trong đồn cao hơn không ít. Cảnh sát từ nhân vật phản diện đi đâu cũng bị xua đuổi thành cái nghề được trọng vọng trong xã, tất cả là nhờ đồn trưởng.
Gần đây anh em còn đang bàn xây lại tường bao với cái cổng của đồn, trông tươm tất một chút, trong đồn lúc này tràn ngập không khí tin tưởng vào tương lai.
Vương Tấn không biết tới từ bao giờ, thấy Lý Dật Phong đứng bần thần ngoài sân, bước tới hỏi:” Sao, đồn trưởng vẫn không đồng ý à?”
Lý Dật Phong chán nản gật đầu, không có người anh đồn trưởng này, kế hoạch đề bạt của hắn coi như phá sản.
“ Có biết vì sao đồn trưởng lại kiệt xuất hơn người cùng trang lứa, làm được chuyện người khác không làm được không?” Vương Tấn hỏi:
Lý Dật Phong rầu rĩ lắc đầu.
“ Vì cậu ấy chưa bao giờ thoái chí, không bỏ cuộc, nhắm vào việc gì là đi tới cùng mới chịu.” Vương Tấn tán thưởng, từ vụ án trộm trâu tới chuyện làm ăn trải rộng mấy xã chứng tỏ điều ấy:
“ Nhưng anh ấy không giúp cháu.”
“ Đó là vì cháu chưa tận lực, chưa dùng hết mọi biện pháp, chưa có quyết tâm làm tới cùng như cậu ấy.”
Vương Tấn nói xong vào văn phòng, ông cũng không hi vọng Lý Dật Phong có thể làm được gì, chủ yếu mong hắn chuyên tâm vào một chuyện, không gây sự là tốt rồi:
Lý Dật Phong đứng đó mắt đảo trái đảo phải, sau đó gọi hai tên đồng đảng Lý Ngốc, Lý Thuyên Dương đi, không biết là làm việc gì, Dư Tội không để ý, biết tên này không có kiên nhẫn, vài ngày sau có mục tiêu mới là quên hết mọi thứ ngay thôi.
Đồn công an chẳng có việc gì làm, trừ vài người vì đi học phải chuyển hộ tịch, hôm nay đăng ký hộ khẩu cho hai người chưa kết hôn, đôi vợ đó chồng có con hơn một tuổi rồi mới đi làm hộ khẩu, hỏi ra tới đăng kỳ kết hôn cũng không có. Thế là chỉ đạo viên ra tay, giảng giải luật hôn nhân, sau đó đích thân tới ban tư pháp huyện giúp họ làm thủ tục.
Đấy, công việc trong xã này chỉ có thế thôi, toàn bộ sự vụ trong đồn, Dư Tội không dính dáng gì hết, tất nhiên là nhờ có chỉ đạo viên Vương Tấn hết lòng hết sức vì quê hương. Nhưng mà phải thừa nhận rằng, làm quan cũng phải nhờ vận may, y tới Dương Đầu Nhai lâu như thế mà mưa thuận gió hòa, đừng nói cháy rừng, một chút sự cố nhỏ cũng không có, lại còn phá được đại án. Đã thế trong xã năm nay được mùa to, ai cũng bảo nhờ đồn trưởng Dư mang tới vận may cho xã, thế nên uy vọng của đồn trưởng Dư lớn tới mức biến cả thành tiền mặt, mà vẫn chưa có xu hướng giảm.
Ấy không, còn tăng là khác, Dư Tội đem sổ sách tích lũy một tuần qua ra tính toán, bán được bao nhiêu, lãi được bao nhiêu, chi tiêu bao nhiêu, rồi chuyện hợp đồng giao ai làm. Cẩu thiếu gia thì khỏi, tên đó chưa bao giờ đáng tin, Lý Ngốc không được, tên này hơi lẫn, đưa cho hắn cọc tiền bảo hắn đếm, đếm bao lần thì bấy nhiêu loại kết quả, y khuynh hướng về hai hiệp cảnh Lý Thuyên Dương thật thà và Trương Quan Bình chững trạc.
Hiệp cảnh không khác gì công nhân thời vụ, trừ đồng lương còm thì chả có đãi ngộ gì, đến khi hết tuổi rời đi chỉ có tay trắng, giống đám anh em ở đại đội chống trộm cắp vậy, có người giờ thậm chí ra chợ hoa quả làm bốc vác.
Chuyện này tới giờ Dư Tội còn áy náy lắm, nói thế nào thì cũng có một phần lỗi của mình, Dư Tội rất muốn giúp họ kiếm được công việc nuôi sống bản thân tốt hơn, song bây giờ y làm ăn còn nhỏ lắm, phải mở rộng ra vài lần. Cơ sở của y hiện giờ là ở xã Dương Đầu Nhai này, nhưng tới cuối năm phải về thành phố báo cáo công tác rồi, không biết có tiếp tục được ở lại không, nếu bị gọi về thì người đi trà lạnh, ai mà biết còn duy trì được chuyện làm ăn ở đây không? Muốn làm lớn thì phải cố kỵ thể diện của chỉ đạo viên, ông già cổ hủ ấy cứng đầu lắm ….
Đang bấm di động tính tiền thì cửa bị đẩy ra, hai cái đầu của Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương thò vào, Dư Tội chỉ liếc một cái:” Tiểu Toán, tôi kiếm cho cậu một công việc tốt đây, mỗi năm số người tới xã ta thu mua thổ sản cũng phải vài trăm người, cậu tìm cách thay thế họ, thu mua toàn bộ cho tôi, tôi sẽ bán hộ cậu, hiện giờ thứ càng tự nhiên càng bán tốt ... Gọi cả Quan Bình và Tiểu Cao tới đây, có việc cho họ.”
Không ngờ Lý Thuyên Dương và Lý Ngốc chẳng đáp. Đã thế còn có Lý Dật Phong thò đầu vào:” Vậy em thì sao, anh bỏ mặc em rồi à?”
Nó lại dây dưa đây, cái thằng này một khi giở thói vô lại ra, người thường chịu không thấu. Dư Tội không nể nang gì nữa:” Xéo xa vào, muốn thoát thai hoán cốt làm lại con người thì đợi đầu thai lần nữa đi.”
Lý Dật Phong tái mặt, đụng chạm tới tự ái rồi, Dư Tội thì thừa hiểu hắn, vẫn việc mình mình làm.
Không ngờ Lý Dật Phong mang một bầu nhiệt huyết, nhất định kéo Dư Tội xuống nước, móc túi đặt rầm một thứ lên bàn, Dư Tội liếc một cái, té ra là thuốc sâu, không hiểu lại bày trò gì.
“ Hỏi một lần nữa, anh có giúp em không?”
“ Nếu không thì sao?” Dư Tội hời hợt hỏi:
“ Không giúp em tự sát, cho anh hối hận suốt đời.” Lý Dật Phong lấy ra chiêu sát thủ:
Dư Tội cười nhạo:” Ồ, nếu muốn chết thì đừng dùng loại độc hiệu quả thấp này, đi mua thuốc chuộc ấy.”
“ Được, anh đã cạn tình như thế, hôm nay em uống hết cho anh xem ... Em nằm liệt giường, bám anh cả đời, em nửa ngu nửa ngốc, cho anh nuôi cả đời, anh muốn thoái thác cũng không có cửa đâu ... Thằng Ngốc, Đầu Tỏi, các cậu làm chứng cho tôi bị ép vào đường cùng mới uống thuốc sâu nhé ...” Lý Dật Phong hung hăng vặn nắp ra, giọng đầy bi thương tráng liệt:
Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương cùng gật đầu đồng thanh:” Chúng tôi làm chứng.”
Lý Dật Phong diễn tới mức này mà Dư Tội vẫn chẳng động lòng, đau khổ vô cùng:” Đồn trưởng, chẳng lẽ anh trơ mắt nhìn em uống sao?”
“ Đúng, tôi nên khuyên cậu, dù gì cũng là anh em.” Dư Tội đưa tay ra cướp lấy chai thuốc trong tay Lý Dật Phong, đột nhiên mở nắp uống luôn:
Lý Dật Phong rùng mình, kinh ngạc kêu lên lời đáng lẽ là do Dư Tội kêu:” Anh, đừng uống, đừng uống.”
“ Dọa tôi à, cậu mà có chí khí đó đã chẳng thành ra thế này, thế nào, còn chiêu gì nữa không?” Dư Tội chép miệng, đặt chai lên bàn, nhìn ba tên cấp dưới mắt như muốn lồi cả ra kia, chợt nhận ra có gì đó không ổn rồi:” Trong chai là cái gì? Mùi vị kinh thế …”