Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 455 - Q4 - Chương 125: Ép Lên Lương Sơn. (3)

Q4 - Chương 125: Ép lên Lương Sơn. (3) Q4 - Chương 125: Ép lên Lương Sơn. (3)

Lý Dật Phong tái mặt quay đầu chạy ngay, Dư Tội vươn tay tóm hai tên còn lại.

Lý Ngốc cuống lên: “ Không có độc đâu chỉ là nước rửa xoong nồi thôi ạ.”

“ Ba thằng vương bát đản, dám để đồn trưởng uống nước thải ...” Dư Tội lửa giận bốc cao ba trượng, rút dùi cui cao su ra, truy đuổi Cẩu thiếu gia, thẳng này đã chạy một lèo lên xe chuồn mất rồi, hùng hổ tìm hai thằng còn lại cũng đang leo tường chạy:

Dọa được ba tên cấp dưới chạy bán sống bán chết, đồn trưởng Dư đồn nhiên cười tủm tỉm làm gì có tí tức giận nào, về phòng cầm chai thuốc trừ sau ngửi thử, ném ra sau cửa, thứ trong tay Cẩu thiếu gia, y tất nhiên không dám thử, ngồi xuống lấy giấy vệ sinh lau cổ, quả nhiên là có mùi nước rửa bát.

Cái thằng đần, không hiểu nghĩ cái gì nữa, trò con nít lên ba cũng thấy giả rồi mà hi vọng lừa được mình, bằng vào cái đầu đó mà đòi đi phá án, muốn làm lãnh đạo, hắn mà lên làm lãnh đạo thì Dư Tội thấy mình có tội với nhân dân, cứ để hắn ở cái xã nghèo này phá làng phá xóm là được rồi. Dư Tội lúc này có chút đồng cảm với cha hắn.

Dư Tội ở trong phòng vừa lau xong người, thay cái áo khô thì có tiếng gõ cửa, ở nơi này chỉ có một người biết gõ cửa thôi, đó là chỉ đạo viên, vì ông coi Dư Tội là lãnh đạo, còn lại, bao gồm cả Dư Tội cũng chả coi mình là lãnh đạo.

“ Chú Vương, tìm tôi à?”

“ Ừ tìm cậu trò chuyện một chút, đã một thời gian chúng ta không giao lưu rồi.” Vương Tấn kéo cái ghế ngồi xuống, vẻ mặt trịnh trọng:

Nhìn thấy cuốn sổ đỏ trong tay ông ta, Dư Tội sợ ngay, vội ngăn: “ Hôm nay tôi hơi đau đầu, chúng ta không học tư tưởng được không?”

Nhắc tới học tập là đồn trưởng cũng chẳng khác gì đám cảnh sát quê, Vương Tấn đặt cuốn sách lên bàn, kiếm cớ thế thôi, hôm nay ông cũng không định nói chuyện này: “ Đồn trưởng, tôi nghe nói cậu định tiếp tục chuyện kinh doanh ở xã.”

“ Chuyện kiếm ra tiền, hợp pháp, lại giúp bà con trong xã, vì sao không làm chứ?” Dư Tội trực tiếp thừa nhận, hai bên giao phong là khó tránh:

Vương Tấn không nói gì cả, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của ông ta nói lên hết rồi.

“ Chú đừng lên lớp với tôi, để tôi báo cáo cho chú một chút về tình hình trong đồn rồi nói sau.”

“ Tôi không dám nhận.” Vương Tấn xua tay:” Đồn trưởng có gì cứ nói.”

“ Đúng thế, buôn phân bón lãi không ít, một bao trừ phí vận chuyển lãi sáu hào, có điều hưởng lợi thực sự là toàn bộ người trong xã, đồ giá rẻ, không chỉ mua, còn có thể đổi cả lương thực vốn dùng nuôi lợn ... Việc đổi gạo, không cần biết thái độ chú thế nào, chúng ta không làm cũng sẽ có người làm, chúng ta ít ra không trộn cát vào gạo, không cân điêu cân thiếu. Về thổ sản, tôi thấy thứ này có khả năng kinh doanh rất cao, nếu giải quyết được vấn đề vận chuyển là có thể kiếm tiền ổn định, ở đây tôi có bản hợp đồng của công ty thực phẩm xanh Đại Hưng, chúng ta cung cấp hàng theo danh sách là họ mua hết.” Dư Tội đã có chuẩn bị, ông già này là vật cản lớn trên con đường kinh doanh của y:

Vương Tấn thở mỗi lúc một mạnh, mặt mỗi lúc một đỏ.

Dư Tội biết ông ta chuẩn bị giảng giải kỷ luật tổ chức rồi, cướp lời:” Chú Vương, chú không thể suy nghĩ cổ hủ thế, chú xem xã khác cảnh sát người ta sống thoải mái ra sao, phối hợp công tác kế hoạch sinh sản nhận tiền, phối hợp phòng rừng thì có bổ trợ, phối hợp với nhiệm vụ chính phủ có tiền tươi, bọn họ bắt cờ bạc, tra hộ khẩu, đút túi thêm không ít ... Ở xã chúng ta, chú chặt hết mấy khoản đó, chuyện đó tôi tán thành, giữ tính thuần khiết của tổ chức rất quan trọng, song chú phải giải quyết vấn đề cái bụng chứ? Một tháng lương có 800 đồng, lại còn phát không đúng hạn, mọi người sống sao? Có câu cơm no áo ấm mới biết tới lễ nghĩa liêm sỉ, chú mong đám đói ăn phải vô tư phục vụ quần chúng à, đâu ra, chỉ trộm gà bắt chó như trước đã là may rồi.” Dư Tội chỉ vấn đề thực tế: “ Giờ đời sống tốt hơn, chú không thấy đồn mình cũng thay đổi à? Đi làm đúng giờ, tích cực tuần rừng, tuyên truyền mọi người không vào rừng đốt lửa … ai nầy tự tin yêu nghề hẳn.”

Vương Tấn hừ mạnh một tiếng quay đầu sang bên, mấy chục năm làm cảnh sát chắc người này làm ông muốn đánh nhất rồi, nhưng lại không dám đánh, càng không nỡ đánh. Lý lẽ của y rất méo mó, nhưng lại không biết phản bác ra sao.”

Dư Tội thấy hiệu quả, quyết rèn sắt khi nóng:” Cảnh sát Trung Quốc chúng ta một là không có súng, hai là không có tiền, chúng ta đã thể, hiệp cảnh càng thảm, làm việc bao năm, đến khi rời chức đều hai bàn tay trắng, chút đãi ngộ nghỉ hưu cũng không có, lúc đó tuổi già sức yếu phải làm sao? Đồn chúng ta mười mấy hiệp cảnh, chú không cho bọn họ học chút cách mưu sinh, đợi không làm cảnh sát nữa thì đi ăn trộm mà sống à?”

Vương Tấn quay ngoắt lại làm Dư Tội giật nảy mình, ông già tay run run, giống kiềm chế lắm, cuối cùng thở hắt ra:” Chuyện này cậu xem mà làm, chỉ cần không phạm pháp, tôi không quản được.”

Hết hồn, Dư Tội thầm đổ mồ hôi, tưởng ông ta định đánh mình chứ, đối phó với lão già cổ hủ tới cùng cực này không dễ dàng gì: “ Cám ơn chú Vương, tôi biết chú rất tiến bộ mà.”

“ Được rồi, được rồi, sau này đừng kéo các thứ về đồn như trạm giao dịch là được, kiếm chỗ khác mà làm ăn, xã này không có gì chứ đất thì rộng lắm, nguyên cái hợp tác xã cũ để trống có cả sân cả kho kìa, cậu mang tới đó ấy... Tôi còn có việc khác đây.” Vương Tấn không muốn cuộc nói chuyện này quá cương đành thỏa hiệp, vì chuyện sau đó mới là quan trọng:” Vậy chuyện kia Dật Phong đã nói với đồn trưởng chưa?”

“ Hả?” Dư Tội nhìn văn kiện tàn khuyết trong tay, đau đầu nói:” Chú Vương, chả lẽ chú cũng muốn ? Chú là cảnh sát lâu năm, chú biết mấy vụ án huyện đưa ra, cái gần nhất 8 năm, xa nhất gần 20 năm, độ khó gần như không thể.”

“ Trước đó vụ án trộm trâu hoành hành khắp tỉnh, chẳng phải cũng là nhiệm vụ không thể hoàn thành hay sao?” Vương Tấn thong thả nói, nhìn Dư Tôi khuyến khích:

“ Chú Vương, trong đó có thành phần may mắn, làm gì có ai là thần tiên đâu mà án nào cũng phá được.”

“ Tôi ở trong quân đội học được một điều, làm nên kỳ tích là nhờ con người, không phải thần thánh, cậu là người mang tới kỳ tích cho xã Dương Đầu Nhai ...” Vương Tấn thấy Dư Tội muốn nói xen vào, đưa tay cản: “ Để tôi nói hết đã, vì cậu tới đây chưa lâu, cảm thụ chưa rõ ràng, trước kia người trong xã nhìn thấy người mặc cảnh phục thù hận, chỉ muốn lấy đá ném ... Giờ thì sao coi cảnh sát như người nhà, đám người trong đồn trộm trước gà bắt chó, mua hàng quịt tiền, giờ chữ tín tốt hơn cả người người chính phủ ...”

“ Được được, tôi hiểu chú muốn nói gì, cái đó thì dễ, phá án thì khó, sơ xảy chút là thành trò hề.”

“ Không phải vụ án khó, mà là cậu ngại khó.” Vương Tấn nhẹ nhàng nói:” Đồn trưởng Dư, cậu muốn dần dần biến thành tôi hay sao?”

“ Ý chú là sao?” Dư Tội không hiểu, bỗng nhiên quay ngoắt sang chuyện chả liên quan gì thế này, dù tư duy nhảy cóc cũng không nhảy dữ dội như thế chứ:

Bình Luận (0)
Comment