Vương Tấn điều chỉnh lại tư thế ngồi, hơi ngả về phía trước, vẻ mặt bớt phần nghiêm túc hơn, chân thành nói: “ Giống tôi tức là dậm chân tại chỗ, hài lòng với hiện trạng, rồi dần dần biến thành một ông già cổ hủ, loanh quanh chỉ biết chuyện trong xã bé tí này … nhưng cậu còn không bằng tôi, biết không?” Vương Tấn lắc đầu: “ Vì đây là quê tôi, tôi thích dưỡng lão ở đây, còn cậu, định bán phân bán gạo cả đời à. Cậu còn lạ gì cái xã này lạc hậu bế tắc thế nào, chỉ cần ở lại đây hai ba năm nữa thôi, cậu không theo kịp thời đại này nữa đâu, lúc đó trong mắt bạn bè cậu, cậu là tên nhà quê thực sự, hay cậu nghĩ mấy cô công chúa trên thành phố chấp nhận về quê với cậu?”
Một lời trúng đích, Dư Tội thừ người, những hiệp cảnh kia kết hôn thành lập gia đình, cởi cảnh phục tìm lối đi khác, Cẩu thiếu gia không cần nói, cha hắn trải đường trước rồi, kỳ thực chỉ còn lại mình, loanh quanh ở cái xã nghèo đói ... Mong chị Lâm hay An An tới đây với mình sao, không nghĩ cũng biết hoang đường.
“ Vì sao cậu có thể hô phong hoàn vũ ở nơi này, không phải là nhờ cậu phá được án, để quần chúng thấy cậu trừng ác dương thiện sao? Vì sao Dật Phong quấn lấy cậu đòi phá án, vì lần đầu tiên trong đời nó tìm thấy sự tự hào ... Còn cậu, nếu thực sự muốn kinh doanh kiếm tiền thì cởi luôn cảnh phục đi có phải tiện không?”
Dư Tội im lặng, phải vậy không, cởi bộ cảnh phục này à? Hình như y chưa bao giờ nghĩ tới.
“ Chỗ cậu không phải ở đây, vũ đài này quá nhỏ với cậu, đừng nghĩ mình còn trẻ mà thong thả nhởn nhơ, rồi một ngày cậu thấy thời gian trôi đi quá nhanh, nhanh tới mức khi nhận ra cậu là ông già như tôi thì muộn hết rồi.” Vương Tấn nói hết, đứng dậy vỗ vỗ vai Dư Tội ngồi ngây ra như tượng, ra ngoài khép cửa lại:
Đúng thế, mình không thể ở đây mãi, chớp mắt đã hơn nửa năm rồi.
Dư Tội nhìn quanh, cái cốc nước tráng men, thứ đã tuyệt tích từ mười mấy hai mươi năm trước, bàn làm việc chắp vá, cái máy tính cũ không biết bao giờ, nhìn lại mình, tuy là phó đồn trưởng, kỳ thực trong mắt người khác là trò cười.
Cứ nghĩ mấy năm sau mình biến thành Vương Tấn, ngày ngày đạp cái xe đi quanh xã, thi thoảng dừng lại trêu mấy bà dì bà thím quá tuổi chẳng thể lên thành phố làm việc, rồi cưới thôn cô cao to phốp pháp … sau đó nữa ở đây quen, xa lạ với thành phố, không hòa nhập được, thành tự ti, từ đó lại càng ở lỳ trong xã không đi đâu nữa.
Nghĩ thế trong lòng Dư Tội đột nhiên sợ hãi. Không, không thể tiếp tục thế này nữa, mình phải tiến lên, phải lên tới thành phố, như vậy từng bước kéo cả chuyện làm ăn lên tới đó, không phải quá tiện à?
Từ khâu thu mua nguyên liệu, tới khâu vận chuyển, tiêu thụ nếu nằm trong tay lão tử, độc quyền toàn bộ sẽ kiếm bao nhiêu tiền? Mắt đồn trưởng Dư từ từ sáng lên, máu gian thương cháy rừng rực, cầm ngay lấy điện thoái, mấy tháng qua đây là lần đầu vào mạng nội bộ của cảnh sát ...
Ngày 28 tháng 8, huyện Cổ Trại.
Gần tới trưa, từ trong cục công an huyện đi ra một đoàn cảnh sát cảnh phục chỉnh chu, từng nhóm tụ lại nói cười vui vẻ, người đi ra cổng cuốc bộ về nhà, người lấy xe đạp, đội trưởng đại đội hình sự Viên Lượng vẫy tay tạm biệt đồng nghiệp, đang chuẩn bị đi qua đường thì chiếc xe Huyndai đỗ lại bên cạnh làm hắn giật mình.
Nhìn cái xe, Viên Lượng cứ như nhìn thấy nghi phạm không chịu khai nhận, giận mà chẳng làm được gì, miễn cưỡng nặn ra nụ cười:” Phong thiếu gia, chuyện gì thế?”
“ Anh Viên, tôi mời anh ăn cơm.” Lý Dật Phong thân thiết nói:
“ Không được, chị dâu cậu đang đợi ở nhà ...”
Chưa nói hết câu, Phong thiếu gia mời khách không biết khách khí, cửa xe mở ra, hai cảnh sát một trái một phải kẹp hắn lôi lên xe.
“ Phong thiếu gia, tôi đang mặc cảnh phục, đi ăn uống ảnh hưởng không tốt, hay là tới nhà tôi ăn?” Viên Lượng thực sự không hề muốn ăn cơm với Lý Dật Phong, tên này tiếng tăm chẳng tốt đẹp gì, hắn là người có địa vị ở huyện, không muốn bị người ta xếp chung hàng ngũ với tên này:
“ Nhà có gì hay mà ăn, có quán mới mở, chúng ta đi thử.” Lý Dật Phong lái xe lên đường:
“ Chiều tôi họp.” Viên Lượng kiếm cớ khác thoái thác:
“ Họp có gì mà hay, đi mát xa thích hơn ... Lãnh đạo nói, phải đi sâu vào quần chúng ... phải làm hết sức, phải cứng rắn ... chúng ta đi mát xa không phải là làm đúng chỉ đạo sao?” Lý Dật Phong tổng kết rất có tầm cao, hai tên đồng đảng cười khùng khục:
Viên Lượng không thèm nói nữa, từ khi Cẩu thiếu gia vào hệ thống cảnh sát đã là trò cười, nhưng trò cười đó nhờ vụ án trộm trâu thành thần thoại, hắn quá rõ thứ thần thoại này là giả, so với trước kia, tên này càng ngang ngược hơn mà thôi, ít ra trước kia không dám bắt cóc hắn giữa phố thế này.
Với loại quan nhị đại thế này, cách đối phó tốt nhất là đừng thân thiết, song không thể xa cách, Viên Lượng làm như thế, ai mà biết hôm nào đó hắn thành cấp trên mình. Lý gia đâu chỉ có vị trường phòng vũ trang huyện, Lý gia là cái họ lớn trong huyện này, quá nửa huyện mang họ Lý, nơi càng lạc hậu thì sức mạnh họ tộc càng đáng sợ, đó là nguyên do tên Phong thiếu gia này gần như là đệ nhất hoàn khố trong huyện.
Huyện Cổ Trại cực rộng, nhưng khu huyện thành thì rất nhỏ, chỉ vài phút xe đỗ ở quán Khúc Xương Lớn, Lý Dật Phong đích thân mở cửa xe mời Viên Lượng, vào quán rồi tự mình pha trà rót nước làm Viên Lượng thêm bất an:” Phong thiếu gia, cậu khách khí thế làm gì?”
“ Còn không phải vì chuyện vụ án.”
Nói tới chuyện này, Viên Lượng cười thầm, làn sóng phá án đại quyết chiến đã lan xuống huyện thành nhỏ, cục công an huyện hưởng ứng lãnh đạo, phát văn kiện, liệt kê mấy vụ án cũ nhiều năm chưa phá được, người có chút tri thức đều biết, đi con đường này không bằng chuẩn bị tiền đi cửa sau .
Nói thật, Viên Lượng mang tâm tư đợi xem trò cười nên nghiêm mặt nói:” Không vấn đề, đội sẽ toàn lực hỗ trợ.”
“ Vậy cám ơn anh quá ... Tôi hỏi là, bắt đầu thế nào?” Lý Dật Phong tích cực thỉnh giáo:
“ Còn bắt đầu thế nào, xem hồ sơ, tìm manh mối, hỏi chuyện người liên quan.” Viên Lượng thấy Lý Dật Phong trơ mắt ếch ra, thầm mắng thứ bất học vô thuật: “ Chuyện này cậu nên thỉnh giáo đồn trưởng của cậu mới đúng, cậu ta là cao thủ trong lĩnh vực này mà, người ta được đào tạo bài bản.”
Không nói còn đỡ, nói Lý Dật Phong thêm bực:” Đồn trưởng chúng tôi không tới.”
“ Ài, thế nên mới nói người ta mới là cao thủ.” Viên Lượng cảm khái, có ai tinh mắt mà không nhìn ra trò này:
Thực ăn mang lên, tên ham ăn ham chơi như Lý Dật Phong mà chẳng thiết tha gì, cầm đũa lên hỏi: “ Anh Viên, sao không tới lại là cao thủ?”
“ Vì cao thủ nhìn một cái là biết vụ án này chẳng hi vọng gì.” Viên Lượng giải thích: “ Tỉnh tổ chức phá án đại quyết chiến, chủ yếu là để xử lý vụ án tồn đọng, trong công văn bộ quy định, án mạng phải phá, thế nên huyện mới lấy ra bảy vụ án mạng chưa được phá ra theo thưởng, Toàn vụ khó nhằn treo lâu năm, một vụ cưỡng bức giết người, ném xác xuống sông, hai tuần sau mới phát hiện xác, cả DNA cũng chẳng lấy được, đó là vụ gần nhất. Vụ xa nhất không cần phá, nghi phạm đã lẩn trốn 18 năm, qua bao đời cục trưởng, đội trưởng hình sự, phàm là có chút khả năng, ai không muốn bắt, nhưng thực tế căn bản không thể bắt.”