“ Khó vậy sao?” Lý Dật Phong không tin, hay nói chính xác hơn là không muốn tin.
“ Phong thiếu gia, cậu nói xuông thì dễ lắm ... Lấy vụ án cưỡng bức giết người mà nói, hiện trường cách huyện thành 3 km, thi thể bị ném xuống Thanh Hà, hai tuần sau thối rữa, cách hiện trường mười mấy km, cậu bảo tra ra sao? Khi đó cục huy động 200 cảnh sát, tra ba tháng không được gì đành gác đó ... Vụ án cướp của giết người mười năm trước, tài xế xe hàng đột nhiên chết ở rãnh bên đường, hơn vạn tiền hàng biến mất, xảy ra giữa giao giới huyện và Tấn Trung, hai bên tra nửa năm mới thôi ...”
Càng nói càng khó, Cẩu thiếu gia buồn nản không thôi, cầm ly rượu uống ực một hơi, không nói không rằng.
“ Có vụ án phá được, không tìm thấy người ấy, là sao?” Lý Ngốc thấy Cẩu thiếu gia sa sút như vậy cũng thương, hỏi:
“ Đúng đúng, vụ Vũ Tiểu Lỗi giết người.” Lý Dật Phong cũng xem qua hồ sơ, muốn tìm vụ dễ ăn nhất để làm:
“ À vụ đó.” Viên Lượng bỏ đũa xuống:” Đúng, vụ đó nhìn dễ nhất, từ thập niên 90 rồi, gây án xong hắn bỏ chạy, huyện tổ chức tám lần giăng lưới, vì tìm hắn mà còn mất một vị cục trưởng.”
“ Gì tới mức đó! Anh nói quá.” Lý Dật Phong giật mình:
“ Khi đó tôi còn ở trường, vị cục trưởng họ Chu ra lệnh bắt cha mẹ hắn, Vũ Tiểu Lỗi bỏ trốn khi mới trên 18 một chút, không có trong nhà hỗ trợ thì không chạy được ... Giam ba tháng, xôn xao khắp nơi, họ hàng thân thích lên cả tỉnh cáo trạng ... đành phải thả, cục trưởng vì vậy mà mất chức luôn, Phong thiếu gia, tới thủ đoạn cực đoan như vậy mà cũng làm rồi mà ích gì đâu. Lại nói vị đội trưởng trước tôi hai nhiệm kỳ bỏ công sức lớn nhất, nửa năm liền theo dõi cha mẹ hắn, nhưng không có manh mối gì, cha mẹ hắn có thể không biết hắn ở đâu. Phong thiếu gia, không phải tôi nói lời nhụt chí, nếu đơn giản thì huyện có treo thưởng tới một vạn không?” Viên Lượng đả kích tính tích cực của Lý Dật Phong không còn gì:
Lý Dật Phong gãi đầu sồn sột, Viên Lượng thì lúc này thoải mái hơn nhiều, mời mọi người ăn, Lý Dật Phong giờ mới hiểu khi mình đi nhận vụ án, một đám quan tâm hỏi thăm, hẳn là cười vỡ bụng rồi, nghiến răng quát:” Ăn nhanh lên, ăn xong rồi về.”
“ Hả, Cẩu thiếu gia, không làm nữa à?”
Nhìn hai tên cảnh sát ngốc còn hỏi chuyện hiển nhiên đó, Viên Lượng lắc đầu, dựa vào cái độ ngũ này, có phải vụ trộm trâu phá được do may mắn không?
Lý Dật Phong cầm khúc xương lớn lên trút giận: “ Không làm nữa, dựa vào bản lĩnh không bằng dựa vào cha còn chắc hơn.”
Tuy trong lòng không vui, bữa cơm này vẫn không tệ, Cẩu thiếu gia đãi khách luôn ân cần, vài chén rượu vào bụng, sôi nổi hơn hẳn, đột nhiên chìa khóa bên không kêu tít tít, hắn rống lên:” Này ông chủ, xem xem ai đụng vào xe tôi, xe bị rạch tôi bắt đền ông đấy.”
Ông chủ nghe thế sao chẳng sợ, cả quán hôm nay có một vị khách đi xe tới mà, vội vàng chạy ra, sau đó chạy về, chỉ ra ngoài:” Phong thiếu gia, có kẻ đang đá bánh xe của anh.”
“ Mả cha nó, thằng nào chán sống thế, lão tử đang rảnh đây.” Lý Dật Phong vơ chai rượu, Lý Ngốc và Lý Thuyên Dương sắn tay áo đi theo, Viên Lượng cản không kịp, sợ lớn chuyện, ai ngờ ba người kia nhìn thấy kẻ phá xe thì hò reo mừng rỡ.
Là Dư Tội chứ còn ai vào đây nữa, quần jean với áo thun mát nhẹ rộng rãi, trông trẻ trung hẳn ra, giống học sinh mới ra trường, đang đá bánh xe làm còi báo cướp kêu inh ỏi, mắt nhìn về phía quán, ngoắc ngoắc ngón tay, ba tên lật đật chạy tới, cố ý hỏi:” Ái chà, đi ba ngày rồi, tích cực phá án quá nhỉ?”
“ Không phá án, chỉ ăn thôi ạ.” Lý Ngốc thật thà khai:
“ Còn mát xa.” Lý Thuyên Dương bổ xung:
“ Thế có gọi phục vụ đặc biệt không?”
“ Cẩu thiếu gia nói chỉ bao ăn, còn chơi gái tự bỏ, đắt quá nên không gọi.”
“ Thế là cậu không đúng rồi, Dật Phong, không giải quyết triệt để nhu cầu của anh em, ai theo cậu làm việc chứ?” Dư Tội tặc lưỡi trách:
Lý Dật Phong thấy Viên Lượng theo sau, không dám ngang nhiên nói chuyện phạm pháp, vội đổi đề tài: “ Đồn trưởng, không, anh, đây là đội trưởng đại đội hình sự huyện ta, Viên Lượng, người anh em của em.”
“ A, đội trưởng Viên, chào anh.” Dư Tội chủ động đưa tay ra:
“ Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hân hạnh, hân hạnh ...” Viên Lượng khách khí:
“ Đừng khách khí, may mắn thôi, không coi là thật được.” Dư Tội nhìn vị đội trưởng cao đen gầy, tướng mạo chẳng ra sao này liền cảm giác thân thiết:
Thêm một người, thêm một bộ chén bát, không khí náo nhiệt gấp bội, Cẩu thiếu gia tự mình làm phục vụ, rót rượu, Lý Ngốc gắp rau, Lý Thuyên Dương đưa khăn giấy, thiếu điều bóp vai cho đồn trưởng thôi. Viên Lượng ngạc nhiên, quan hệ lãnh đạo với cấp dưới tới mức này mới thấy lần đầu.
Lý Dật Phong vui mừng vô kể, rón rén hỏi ý đồn trưởng tới đây làm gì, biết đồn trưởng cũng đi báo danh tham gia phá án, cười rách miệng:” Em bảo anh mà, nào, chúc hai ta cùng đề bạt.”
Viên Lượng còn tưởng nghe nhầm, tên này khi nãy như chó rớt nước mà giờ đã khôi phục lòng tin mạnh như thế à? Vị đồn trưởng mới tới này xem ra uy tín rất cao.
Lý Dật Phong thuật lại khó khăn vừa rồi, hồi hộp hỏi:” Đồn trưởng, vừa rồi đội trưởng Viên nói rất nhiều người đi trước chúng ta không phá được, chúng ta có làm được không?”
Dư Tội mắng: “ Kém cỏi, có chút khó khăn mà đã sợ, chính vì khó mới tốt, mới thể hiện được sự phất phàm của Cẩu thiếu gia, đúng không đội trưởng Viên?”
Viên Lượng cười trừ, không biết có nên gật đầu không nữa.
“ Nhưng mà em sợ thành trò cười.” Chuyện tới nơi Cẩu thiếu gia lại thiếu tự tin:
“ Nhìn lại cậu đi, trước giờ luôn là trò cười cho người ta rồi, còn sợ cái gì nữa.”
“ Nói thế cũng phải.”
Hai người này đối thoại làm Viên Lượng càng nghe càng run, thấy Dư Tội nói chuyện chẳng nể nang gì, vậy mà Lý Dật Phong vẫn vui vẻ, quan hệ này e thân thiết hơn anh em trong nhà.
Vị này trông rất bình thường, nhưng biểu hiện từ lúc gặp nhau tới giờ không chỗ nào bình thường:
Ăn tới bảy tám phần, Dư Tội lưng lửng bụng rồi mới hỏi:” Nói xem, các cậu muốn phá vụ án nào?”
“ Cưỡng bức giết người, con mẹ nó, bắt được em xẻo ngay.” Lý Dật Phong hùng hổ tuyên bố, tự hào mà nói hắn chơi gái trả tiền đàng hoàng, chưa bao giờ làm trò cưỡng bức con gái nhà người ta, dù chủ quán không dám thu tiền hắn, hắn vẫn dúi tiền cho các em gái:
“ Vụ tài xế, cướp tiền thì cứ cướp đi, lại còn giết người, loại đó đáng chết nhất.” Lý Ngốc hung hăng nói:
“ Vụ mất tích, hai tiểu cô nương sơ trung trên đường đi học bị biến mất, chắc là bị lừa bán, thật đáng thương.” Lý Thuyên Dương vỗ bàn:
Viên Lượng rất tò mò, xem vị cao thủ nổi danh này sẽ chọn vụ án nào:” Đồn trưởng Dư, anh thì sao? Định chọn một trong ba vụ án này à?”
“ Đội trưởng Viên, đơn giản lắm, trước tiên là phủ quyết ba thằng ngốc này, đó là quyết định sáng suốt đầu tiên.”
Viên Lượng suýt nghẹn, cơ mà nghe cũng có lý lắm, ba tên cấp dưới bất mãn, nhao nhao phản đối.
“ Im mồm, nếu các cậu có lý do vững chắc thì tôi nghe người đó, có không?” Cả ba im thít, bọn họ làm gì có lý do, Dư Tội không thèm để ý, cầm chén rượu lên mời Viên Lượng:” Tôi khuynh hướng vụ án Vu Tiểu Lỗi, anh thấy sao?”
“ À, chúng tôi vừa mới bàn về vụ án này, đồn trưởng Dư, cậu có lý do sao?”
Dư Tội ngoắc tay ra hiệu mọi người ghé lại gần: “ Trước tiên tôi chứng minh cho mọi người thấy, người này còn sống ...”